"Đều đến rồi ư?" Tần Thủ Nghiệp nghe thấy tiếng xe lăn thì quay lại, nhìn thấy họ, "Ngồi đi, ngồi hết đi."
Chung Ngôn chăm chú nhìn ông, giọng nói này nghe hơi quen tai, hình như mình đã nghe thấy vào ngày thành thân, chính là giọng của ông ta. Chỉ là lúc đó trên đầu có khăn voan đỏ, hắn không thể nhìn thấy những người khác trông như thế nào. Nếu lúc đó hắn đã nhìn thấy, nhất định đã phát hiện ra điều gì đó.
Tại sao lại như vậy? Tại sao ông ấy và Tần Linh lại giống nhau đến thế? Tuy là cha con thì có điểm giống nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng hai người này quả thực là giống nhau như đúc.
Khuôn mặt tuấn tú như vậy dù đã già đi cũng không hề xuống sắc, thậm chí còn mang vài phần trưởng thành, điềm tĩnh. Chỉ là, cơ thể ông ấy thì khỏe mạnh hơn Tần Linh rất nhiều, dù đã có con cháu nhưng vẫn còn rất tráng kiện.
Dù sao, người vất vả mang thai sinh con là phụ nữ, không liên quan gì đến ông ta, ông ta dĩ nhiên không bị tổn hại.
Nhưng Chung Ngôn vẫn rất khó để liên kết người này với cha của Tần Linh, nên nhất thời không mở miệng chào hỏi. Hắn lại nhìn xuống mặt đất, dưới chân vẫn là những viên gạch hình chữ "hồi", giống hệt như những gì hắn đã thấy vào ngày thành thân. Bỗng nhiên, một con mèo đen không biết từ đâu nhảy ra, đi vòng quanh chân hắn, cọ một cái rồi lại chạy đi.
Đêm bái đường thành thân hôm đó, Chung Ngôn nhớ rằng con mèo đen này cũng đã từng xuất hiện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT