Phu quân? Tần Linh đỏ bừng cả mặt, toàn thân gần như đỏ rực lên. Một cô gái mới vừa bước chân vào cửa, còn chưa biết gì nhiều đã gọi người khác là “phu quân”, thế này chẳng phải là cách hành xử của loại con gái lẳng lơ ngoài chợ, chứ chẳng giống gì tiểu thư khuê các. “Nàng gọi bậy cái gì thế?”
“Gọi là phu quân chứ gì nữa, mau đứng dậy đi.” Chung Ngôn lại nhéo mặt anh một cái.
Tần Linh mặt đỏ bừng đến mang tai, nhưng quả thật anh đúng là “phu quân”, chỉ là có danh mà không có thực thôi. Anh nghĩ, chắc là một cô gái lưu lạc bên ngoài, không ai quan tâm, nhất định là sợ hãi, nên mới đeo bám lấy anh như thế.
“Không uống đâu, ta hơi mệt.” Tần Linh cố làm ra vẻ không vui lắm, dù sao thì... lại là chuyện đó nữa.
“Uống xong rồi ngủ tiếp.” Chung Ngôn vẫn đỡ lấy anh không buông. Nào ngờ Tần Linh đã quyết tâm muốn ngủ, nhắm mắt lại rồi mặc kệ mọi chuyện xung quanh. Nếu anh không bị bệnh, chắc chắn Chung Ngôn đã lôi dậy rồi, nhưng cái thân thể này chỉ cần kéo mạnh một cái là như tan rã, đành để mặc anh ngủ.
Trên kệ hỷ lễ đặt một chiếc bình miệng rộng và một ấm thuốc nhỏ, Chung Ngôn nhẹ tay nhẹ chân lấy chiếc bình lớn lại gần, cởi áo của Tần Linh ra.
Từng mảng nổi mẩn dày đặc cùng các vết thương chằng chịt lập tức hiện ra.
“Ôi chao.” Chung Ngôn dùng thìa thuốc khều lên một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên, thật sự không hiểu anh mấy năm nay sống kiểu gì. Khi bôi thuốc, Tần Linh chỉ hơi nhíu mày, vẫn chưa tỉnh lại, chắc là cái đau như thế này anh đã quá quen rồi.
Bôi xong phần trước ngực, Chung Ngôn đặt bình thuốc xuống, mang ấm thuốc lại, rồi bắt đầu cởi thắt lưng quần của Tần Linh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT