Thấy Tiểu Ngôn kinh ngạc như thế, Tần Linh càng tin rằng mình đã đoán đúng.
“Em đừng sợ, anh đã đoán ra từ lâu rồi, chỉ là sợ em buồn nên không nói. Anh đã thấy mắt em chuyển sang màu đỏ, cũng thấy tai em dài ra, thực sự giống hệt em lúc còn nhỏ.” Tần Linh không biết nói như vậy có khiến hắn dễ chịu hơn không. “Tuy rằng nhân giới và yêu giới có thù hận, nhưng anh không thấy em có gì khác biệt với anh cả. Ngược lại, anh thấy em rất tốt.”
Chung Ngôn vẫn còn đang choáng váng, tạm thời không thể hiểu nổi sao mình lại từ một ác quỷ biến thành một con thỏ.
Người đọc sách tâm tư thanh minh, nhưng thanh minh quá lại hóa ra không đúng. Tần Linh rốt cuộc đã làm cách nào mà lại nghĩ mình là một con thỏ? Chung Ngôn trong khoảnh khắc đó đã nghi ngờ sâu sắc. Sư huynh luôn nói người đọc sách thật ngốc nghếch, chỉ biết văn chương, xem ra cũng không sai.
“Lúc đó em bị thương, anh đã cứu em, có phải em cũng đã nhớ kỹ anh rồi không?” Tần Linh không quên ngày đó. Từ nhỏ, y đã luôn bị Tần Thủ Nghiệp trách mắng vì không nỡ sát sinh, nói rằng y có lòng dạ đàn bà. Nhưng Tần Linh chưa bao giờ để ý, lòng dạ đàn bà nếu có thể đổi lại thiên hạ thái bình thì chẳng phải càng tốt sao?
“Vậy… vâng.” Chung Ngôn quyết định đâm lao phải theo lao. “Anh nhận ra từ khi nào thế?”
Tần Linh lộ vẻ mặt đắc ý, một bộ “anh biết thừa rồi”: “Từ cái đêm chúng ta động phòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT