Bà Hứa Lan, vừa mới được đỡ dậy, lại ngồi bịch xuống, hai chân run rẩy không còn chút sức lực, nói năng lộn xộn: “Không phải, không thể nào… Tiểu công tử ngoan ngoãn mà… Tiểu công tử chưa từng ra ngoài mà.”
“Bà đừng hoảng, tôi biết không phải lỗi của bà.” Trần Trúc Bạch yếu đến nỗi gần như không ôm nổi Tần Dật, nhưng vẫn dốc hết sức mà ôm lấy. “Đây là tà bệnh, không phải bà muốn cho thằng bé mắc là mắc được đâu.”
Bà Hứa Lan lẩm bẩm: “Sao lại… sao lại…”
Chung Ngôn thật ra cũng có chút sợ hãi. Không phải hắn gan nhỏ, mà là hắn chưa từng nghe nói đến tà bệnh. Thế gian rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, mặc dù hắn cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được một góc, không thể biết hết được. “Sư huynh, bệnh này chữa thế nào? Có cách gì không? Là hạ độc hay tà thuật? Anh nói đi, chỉ cần anh nói ra một cách, em nhất định sẽ…”
“Tà bệnh là một loại bệnh chuyên dành để hạ cho trẻ con, rất khó chữa khỏi.” Ngay cả Trần Trúc Bạch cũng lắc đầu. Anh ở bên Tần Dật lâu nhất, bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bên miệng nhỏ của thằng bé nổi lên một cái mụn đỏ. “Trông giống như mụn mọc khi thấy hỉ, nhiều lúc người ta lấy thuốc theo cách trị mụn hỉ.”
“Tiểu Ngôn, em đừng gấp, nghe sư huynh nói hết đã, đừng gấp.” Tần Linh đỡ Chung Ngôn, sợ hắn vì đau buồn mà ngã. “Trừ em dâu, Từ Trường Thiều và A Vượng, trong sân chúng ta chưa từng có ai khác vào mà. Hơn nữa cũng không có ai tiếp xúc với Tiểu Dật, làm sao lại đầu độc hay khiến nó trúng tà được?”
“Thứ này rất kỳ quái, có liên quan đến ánh mắt trong veo của trẻ con.” Trần Trúc Bạch vuốt trán Tần Dật, mùi chua hăng hăng lại bắt đầu lan tỏa, giống như một loại quả nào đó rất chua. “Người muốn hạ tà bệnh không cần phải tiếp xúc với đứa trẻ, chỉ cần cho chúng ‘thấy’ thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play