Thời tiết đã gần giữa hè, từ sau hôm kinh trập, Tần Linh tỉnh lại thì trời có mưa, nhưng sau đó thì nửa năm nay không một giọt nước nào rơi xuống.
Chung Ngôn nhìn những cây hoa cỏ trong sân đã sống lại, rồi chìm vào trầm tư. Thực ra thì đáng lẽ hắn phải nghĩ ra từ sớm, chỉ là do việc này tiếp việc khác, mà lại bị bỏ sót mất.
Một lát sau, Nguyên Mặc và Tiểu Thúy vào sân xách nước, thấy cảnh trong sân lại trở nên đầy sức sống thì ngạc nhiên, chạy vội vào định kể với thiếu nãi nãi. Chung Ngôn xua tay: “Tôi biết các em muốn nói gì, hôm qua tôi đã bảo rồi, không cần lo, hoa cỏ chỉ bị phơi héo thôi.”
“Thế thì tốt quá rồi ạ, không thì chết hết thì tiếc lắm.” Nguyên Mặc chầm chậm đi tới, vừa đi vừa liếc mắt với Tiểu Thúy. Chung Ngôn thấy rõ những hành động nhỏ của họ, nhưng hắn không nói, cố tình đợi họ mở lời. Hai đứa trẻ cứ rón rén đến gần hắn, một đứa đẩy đứa kia, cuối cùng Tiểu Thúy bị Nguyên Mặc đẩy tới, liền cười với Chung Ngôn trước.
“Cười ngọt thế kia, có chuyện gì muốn hỏi tôi à?” Chung Ngôn cố tình hỏi.
“Tất nhiên là có chuyện muốn hỏi thiếu nãi nãi ạ.” Tiểu Thúy cười rạng rỡ, “Cái đó… Thiếu nãi nãi ơi, đêm đó có phải ngài và thiếu gia cãi nhau không ạ?”
“Hả?” Chung Ngôn cân nhắc một lát là biết ngay đêm nào, “Không, không cãi nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT