Ban đầu, Chung Ngôn nghĩ rằng đây là mùi hương của một loài hoa.
Các cô gái thường dùng hương, trong sân và trong phòng của Tần Dao cũng ngào ngạt hương hoa, hương liệu. Mùi hương hòa quyện lại với nhau, tươi mát và ngào ngạt, khiến người ta không thể nào lờ đi được. Nhưng mùi hương hắn ngửi thấy bây giờ lại nhạt hơn nhiều so với mùi hoa. Hắn không nhớ mình đã từng ngửi thấy ở đâu, nhưng lại quen thuộc một cách lạ kỳ. Chung Ngôn không tinh thông về mùi hương, nhưng hắn biết một số mùi hương có thể gây hại cho người. Vì vậy, hắn nín thở, kéo chiếc xe lăn của Tần Linh lùi lại.
"Thật ngại quá, phu quân nên về uống thuốc rồi."
Nghe hắn nói vậy, Tần Linh tuy không hiểu vì sao, nhưng lập tức nói theo: "Đúng rồi, tôi vừa mới khỏi bệnh nặng, giờ uống thuốc không thể trì hoãn. Lễ vật hai người cứ nhận lấy, mấy hôm nữa khi tôi khỏe hơn, chúng ta sẽ tụ tập sau."
"Nếu đại ca không thoải mái thì mau về đi thôi, mọi việc trong nhà đã có nhị đệ lo, đại ca không cần bận tâm." Tần Thước tiến lên tiễn, Liễu Như khẽ cúi đầu đi sau gã, có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các. Chung Ngôn từ biệt bọn họ, vội vã đẩy Tần Linh rời khỏi đó. Khi đến hành lang bên ngoài, hắn mới đi chậm lại và hít thở.
"Em sao vậy?" Tần Linh quay đầu lại hỏi.
"Hơi khó thở." Chung Ngôn sờ ngực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play