Sáng sớm hôm sau, Tần Linh dậy rất sớm.
Thường ngày, y bị tiếng gà trống gáy đánh thức, nhưng hôm nay lại kỳ lạ, chưa đến canh năm đã nghe thấy tiếng “lộp bộp” đứt quãng.
Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp… Dường như có thứ gì đó không ngừng va chạm vào vật cứng, nhất định phải làm người ta thức giấc mới chịu thôi. Thấy Tiểu Ngôn vẫn còn ngủ, Tần Linh liền thắp ngọn nến đầu giường đi tìm tiếng động đó, kết quả phát hiện đó lại là con rùa đen mang về từ Chùa Ẩn Du đang đâm vào vách lu. Cứ một cú lại một cú, trông rất sốt ruột.
Khi va chạm, nó rụt đầu vào mai rùa. Tần Linh sợ nó bị thương, bèn nhấc nó ra khỏi cái lu, đặt lên bàn. Lại nói, càng kỳ lạ hơn là y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có duyên với một con rùa đen đến thế, chỉ cần nhìn một cái là đã thấy thân thiết.
Người ta nói thứ này không thông nhân tính, nhưng Tần Linh và nó nhìn nhau, chỉ cảm thấy nó có chuyện muốn nói, chỉ là không thể mở miệng. Ngày đó mang nó ra khỏi chùa Ẩn Du là do ngẫu nhiên, sau khi ngủ một đêm trong thiền phòng, nó luôn đi theo y. Dù hành động chậm chạp, nhưng lại rất kiên định. Dù sao thì con rùa này cũng là bảo vật của nhà chùa, không thể tùy tiện mang đi, nhưng trụ trì Thanh Tuệ lại chủ động đề cập đến chuyện này, Tần Linh lúc này mới có duyên mang nó về.
Đem về thì đã đem về rồi, nhưng Tần Linh vẫn chưa có dịp xem xét nó một cách nghiêm túc. Lúc này, mọi thứ đều yên tĩnh, lại có ánh nến bên cạnh, ánh mắt y lướt qua tấm mai rùa bóng loáng, chỉ thấy một vết thương rất cũ.
Ngày thường nó giấu ở phía sau đầu, không dễ nhìn thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT