Xe của Ji Seok dừng lại trước tòa nhà chính của Bệnh viện tư nhân H.Sungil toạ lạc giữa trung tâm thành phố như một khối kiến trúc xám sừng sững, lạnh lẽo như chính ký ức của anh về nơi này. Trước cổng lớn bằng kính, một vài nhân viên đã đứng đợi sẵn. Vừa thấy xe anh trờ tới, họ đồng loạt cúi đầu chào, nghiêm trang như những chiếc bóng máy móc.
Ji Seok không nhìn họ. Anh tắt máy, thở ra một hơi, tay nắm chặt vô lăng vài giây như cố giữ lấy chút can đảm ít ỏi còn sót lại rồi mới từ từ mở cửa bước xuống.
_________________
Anh bước vào sảnh chính. Không khí bên trong lạnh hơn anh nhớ. Nền đá sáng bóng, hành lang dài, trần cao,... Mọi thứ đều sạch sẽ mà trắng đến vô hồn. Ánh sáng phản chiếu qua lớp kính lớn khiến màu sắc mọi thứ trở nên mờ đục như một giấc mơ lặp đi lặp lại suốt nhiều năm. Tất cả nhân viên anh lướt qua đều nhận ra anh. Một số người từng làm việc dưới trướng anh từ những ngày anh còn là thiên tài y khoa. Họ vẫn cúi chào, vẫn gọi anh là “Giám đốc Han” đầy kính trọng. Nhưng không ai nhận ra anh đang chịu đựng thế nào. Không ai nghe được tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực anh, cũng không thấy những khớp ngón tay đang căng cứng như sắp vỡ ra.
___________________
Thang máy riêng ở cuối hành lang phía tây. Anh bước vào. Cửa thang máy đóng lại. Tầng 7 là khu vực của ban điều hành, hội đồng quản trị, các khoa cấp cao và phòng hành chính đặc biệt. Còn tầng 8, là văn phòng riêng mà anh tự bản thân đầu tư.
Đây là tầng mà anh từng gục ngã, là nơi anh từng cố gắng giải thích với tất cả mọi người rằng anh cũng đã cố cứu sống em trai mình nhưng trong vô vọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play