Tuy trong lòng khó chịu, nhưng sắc mặt Lâm Mẫn vẫn lạnh như băng, vươn tay vuốt tóc mình, khóe miệng thể hiện ý cười lạnh nhạt:
“Nhan sắc như vậy, con cũng để ý được sao? Ánh mắt của con kém như vậy từ lúc nào thế?”
Lâm Mẫn làm khó dễ, khiến trong lòng Ninh Vân Hoan bị đả kích lớn. Ba Lan hơi cau mày, trong đáy mắt có chút ánh sáng, nhưng dáng vẻ vẫn lạnh nhạt tao nhã.
Lan Lăng Yến luôn bao che khuyết điểm, ngày thường anh đều nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, sao có thể để người khác tới sỉ nhục như vậy, ánh mắt anh lạnh đi, che chở Ninh Vân Hoan lui về phía sau vài bước, lịch sự nói:
“Xin hỏi mẹ, không biết khi nào mẹ đã dạy con nên có ánh mắt như thế nào? Chắc là trong mơ rồi?
Đôi mắt anh rất giống ba Lan, một đôi mắt xếch cười như không cười, lông mi anh tuấn nhíu chặt khiến ánh mắt càng thấp, tản ra sắc bén, Lâm Mẫn như thấy được hình ảnh chồng mình lúc còn trẻ, ngẩn người, hoảng hốt trong chốc lát, bà nhớ năm đó dáng vẻ chồng bà sẽ trở nên như thế khi không thể hoàn toàn khống chế được tức giận.
Lan Lăng Yến hơn hẳn so với lúc chồng bà còn trẻ, sinh ra một đứa con như vậy, không phải Lâm Mẫn không kiêu ngạo, nhưng tình cảm mẹ con giữa hai người không tốt lắm, Lâm Mẫn đã từng nghĩ muốn gần gũi anh, nhưng không ngờ chưa đợi được lúc đến gần con trai, bên cạnh anh đã có một cô gái khác có thể làm cho anh cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT