Trong trí nhớ của Ân Bạch Dạ, vị biểu ca này trước nay đều ôn tồn lễ độ như vậy. Ngay từ khi còn bé, Vệ Thiệu đã lão thành trầm ổn hơn bạn bè cùng lứa tuổi. Hắn lớn như vậy rồi, còn chưa từng thấy biểu ca biến sắc mặt bao giờ, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị.
Vệ Thiệu đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ còn dang dở, khẽ cười nói: “Thân thể ta e rằng không đợi được ngày đó, không thể như ngươi mong muốn rồi.”
Nụ cười trên mặt Ân Bạch Dạ cứng lại, vội vàng ngồi thẳng dậy an ủi: “Cô mẫu cùng phụ thân, tổ phụ vẫn luôn tìm cách, độc trên người biểu ca nhất định có thể giải được. Đại phu chẳng phải đều nói mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi sao? Sao lại nói những lời ủ rũ thế này!”
Vệ Thiệu khẽ nhíu mày, hỏi: “Mẫu hậu dạo gần đây thế nào?”
Ân Bạch Dạ đáp: “Vẫn như cũ thôi, bất quá hai mươi năm chi kỳ sắp đến rồi, mẫu tử gặp lại chỉ còn là chuyện trước mắt, cô mẫu trên mặt cũng đã thấy có nụ cười.”
Nhắc đến Ân hoàng hậu trong cung, Ân Bạch Dạ vốn không đứng đắn cũng không khỏi thở dài một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT