Trở thành phò mã của Trưởng công chúa đã mấy năm, nhờ hồng phúc của Trưởng công chúa ban cho, hắn sớm đã luyện thành bản lĩnh trong lòng thì chửi rủa, ngoài mặt vẫn tươi cười hớn hở. Da mặt hắn dày thật, vừa dứt lời liền lập tức chắp tay thi lễ với Thẩm Vân Tây, ra vẻ thành khẩn bồi tội.
Thẩm Vân Tây chẳng thèm đáp lời, cũng không để ý đến hắn, chỉ ném cây trâm cho Trúc Trân, rồi lại lấy khăn tay lau lau bàn tay, như thể vừa chạm vào thứ dơ bẩn.
Cái vẻ chán ghét, sợ bẩn đó của nàng khiến Tống Tu Văn tức đến nghiến răng ken két. Thật là uất ức, quá uất ức! Hắn đường đường là người xuyên không, là con cưng của trời, sao lại phải chịu đựng sự nghẹn khuất này!
Thái tử Nguyên Vực thấy vậy, đầu lưỡi khẽ đẩy má, cười nói: “Ra là hiểu lầm, hóa giải là tốt rồi. Nếu mọi chuyện đã xong, biểu muội, đã lâu không gặp, hay là cùng ngu huynh đi dạo một chút, ôn lại chuyện xưa?”
Thẩm Vân Tây khẽ nhướng mày, từ chối: “Trong phủ còn có chút việc vặt.”
Thái tử nhìn nàng chằm chằm một hồi, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, đột ngột nói: “Cũng được, nếu biểu muội không rảnh thì thôi vậy, sau này còn nhiều cơ hội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play