Vệ Thiệu đi lấy nước rửa mặt, hắn vắt khăn tỉ mỉ lau mặt cho lão thái thái, rồi lại cẩn thận gỡ trâm cài tóc bạc của bà, giúp bà cởi giày, hầu hạ bà đắp chăn mỏng, tựa vào gối mềm.
Vệ lão phu nhân nhìn hắn bận rộn trước sau, khuôn mặt vốn ít khi tươi cười cũng nở một nụ cười hiền từ: "Mau ngồi xuống đi. Từ nhỏ đến giờ con đã vậy rồi, cứ hễ đến chỗ ta là không chịu ngồi yên, phải không?"
Vệ Thiệu đáp: "Sau này con không thể lúc nào cũng đến thăm ngài được nữa, mong ngài phải giữ gìn sức khỏe mới được."
Lão phu nhân thở dài một tiếng: "Hai mươi năm nay, con ở trong nhà này chịu nhiều ủy khuất."
"Có mẹ nuôi dạy dỗ, tổ mẫu yêu thương bảo bọc, vốn là phúc phận của con, sao lại nói là khổ sở?"
"Một khi rời khỏi nơi này, ta lại chẳng dám nhận tiếng "tổ mẫu" này của con nữa. Nhị điện hạ." Vệ lão phu nhân cười, lấy ra một khối mạch nha từ trong tay, dụ dỗ hắn như khi còn nhỏ: "Ngoan, cháu trai ngoan của ta, sau này nhất định vô bệnh vô tai, sống lâu an khang."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT