Lúc này Mang Nhi cũng ngoan ngoãn, chẳng hé một lời, chỉ an tĩnh nép trong lòng ngực Hi Cẩm, nhỏ bé mà đáng thương khiến người ta càng thêm thương xót.
Đại bá nương nhìn dáng vẻ đứa nhỏ, liền bật cười nói:
“Xem kìa, cái trán rộng, gương mặt tròn đầy, quả nhiên là tướng mạo phú quý! Trong đám tiểu oa nhi của Ninh gia ta, chẳng ai sánh được với Mang Nhi, toàn thân đều toát ra khí chất quý nhân.”
Lời vừa dứt, nhị bá nương bên cạnh đã thoáng biến sắc. Nàng nghĩ thầm: Hôm qua, con ta còn được ca ngợi hết lời, sao hôm nay liền đổi thành tâng bốc Mang Nhi? Khi trước có ai coi trọng hài tử của kẻ ở rể kia đâu, vậy mà giờ lại thành thân phận hoàng tôn, đầy người quý khí...
Dẫu lòng có chút chua xót, nàng vẫn phải tự nhủ: Không so được, không thể so được. Đế vương huyết mạch vốn là trời định, phàm tục há sánh kịp.
Hi Cẩm ôm con trai, nghe mấy vị bá nương thay nhau tâng bốc, trong lòng nàng bỗng thấy hệt như giữa ngày hè oi ả mà được uống một chén mơ ướp lạnh, vừa chua vừa ngọt, sung sướng vô cùng.
Người ta sống cả đời, có mấy ai gặp được cơ duyên như thế này? Nửa đêm nhặt được bảo vật cũng chẳng bằng niềm vui lúc này!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play