Hi Cẩm bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ lách tách ngoài sân.

Nàng kéo chăn gấm trùm kín đầu, chỉ muốn ngủ nướng thêm một lát, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng gọi đều đều, khẽ khàng mà không cho từ chối của Tôn mụ:

“Tiểu nương, trời sáng rồi, dậy thôi ạ.”

Hi Cẩm lim dim đôi mắt, thân mình chỉ cựa khẽ, lười biếng chẳng buồn trả lời. Nào ngờ, bên cạnh đã vang lên tiếng động — người bên gối sớm đã thức dậy.

Nàng nghe rõ tiếng vải lụa sột soạt khi y thay y phục, âm thanh rất nhẹ, nhưng chẳng lọt khỏi tai nàng.

Hi Cẩm giả vờ không hay biết, quay lưng về phía hắn, định tiếp tục ngủ vùi.

Nhưng khi nàng trở mình, chăn gấm trượt khỏi vai, gió lạnh chợt ùa vào qua khe rèm, khiến nàng rùng mình khe khẽ. Còn đang lơ mơ định kéo chăn lên thì người kia đã vươn tay đắp lại, góc chăn nhẹ nhàng phủ kín bờ vai nàng, hơi ấm dịu dàng lan khắp thân thể.

Hi Cẩm hừ nhẹ một tiếng, như mèo con được vuốt ve, nũng nịu tỏ ý hài lòng.

A Trù cúi xuống, hơi thở mát lạnh mang theo mùi hương quen thuộc của nam nhân vấn vương bên vành tai nàng. Dường như hắn định nói gì đó, nhưng chưa kịp cất lời thì Tôn mụ đã vén rèm bước vào, tay bưng khay gỗ vuông.

Bà vừa liếc nhìn vào trong vừa cười, giọng điệu có phần dỗ dành:

“Nương tử, ăn chút gì lót dạ đi ạ.”

Hi Cẩm hơi nhíu mày, lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu không tên.

A Trù nghiêng người, thân mình khẽ động, như một bức tường chắn gió che lấy nàng. Hắn đón lấy khay từ tay Tôn mụ rồi lặng lẽ buông rèm xuống.

Một lúc sau, Hi Cẩm cảm thấy hắn lại cúi xuống, dường như cầm thứ gì trong tay, nhẹ nhàng đưa tới bên môi nàng.

Nàng mím môi không chịu mở, lòng đầy phản kháng. Nhưng ngón tay hắn dài, động tác lại kiên nhẫn, chẳng bao lâu đã đặt được một miếng vải sấy nhỏ vào miệng nàng.

Thứ ấy mềm, khô, có vị ngọt dìu dịu — là vải sấy.

Hi Cẩm chậm rãi nhai, có phần miễn cưỡng, nhưng vẫn nuốt xuống.

Chưa kịp mở lời, nàng lại cảm thấy hắn cúi xuống, lần này hẳn là cam.

Nàng cau mày, lầu bầu trong hơi thở mơ hồ:

“Không ăn đâu… không ăn cam…”

Theo lệ cũ ở Nhữ Thành, sáng mùng Một còn chưa mở mắt đã phải ăn cam với vải sấy. Cam đồng âm với “cát”, vải đồng âm với “lợi”, ngụ ý cầu chúc cát lợi cả năm.

Nhưng cam thì mát, trời lại rét căm căm, ai mà muốn ăn cho nổi?

A Trù cúi đầu, khẽ dặn bên tai:

“Đừng nói gì.”

Giọng nói trầm thấp tựa như tiếng đàn đêm đông, dịu dàng mà dứt khoát, khiến Hi Cẩm lập tức ngậm miệng.

A Trù bóc cam, tự mình ăn lấy hai múi, không bắt nàng phải miễn cưỡng chịu lạnh.

Hi Cẩm giờ đã tỉnh hẳn. Nàng trở mình lại, tay ôm lấy chăn gấm, mắt vẫn còn ngân ngấn ngái ngủ, lười biếng mở mắt nhìn hắn ăn cam, ánh mắt lộ vẻ ngơ ngác như trẻ con vừa thức giấc.

Sáng mùng Một, trời hãy còn tờ mờ. Ngoài sân đèn *** đỏ treo cao, trong phòng nến thơm tỏa khói mơ màng. Ánh sáng từ ngoài lọt qua lớp rèm gấm, hắt vào trong một tầng mờ ấm áp, phủ lên chiếc giường nhỏ nơi hai người đang nằm.

Khung cảnh yên bình mà dịu dàng, như thể thời gian cũng nấn ná chẳng muốn rời...

A Trù mặc áσ ɭóŧ bằng lụa trắng, mái tóc đen dài buông nhẹ xuống vai, gương mặt...

Hi Cẩm không nhịn được liếc nhìn mấy lần.

Dù đã thành thân ba năm, nàng vẫn cảm thấy hắn rất khôi ngô.

Những bài thơ từng đọc thuở nhỏ, nào là “chi lan ngọc thụ”, “trăng sáng trong lòng”, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn lên trần rèm gấm. Trên đó là bức thêu hoa nở phú quý, dùng chỉ vàng bạc, từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ rực rỡ.

Cha của Hi Cẩm là người ở chi thứ năm trong họ, chỉ có một mình nàng là con gái. Lúc đầu, nhà họ Ninh tính chuyện nhận con nuôi từ nhánh khác trong tộc, nhưng mẹ Hi Cẩm nhất mực không đồng ý, nói rằng không nuôi con người ta.

Nhà mẹ đẻ của bà cũng có chút danh tiếng, vì chuyện này mà ly hôn thì không nên, cuối cùng việc ấy đành thôi, nên Hi Cẩm vẫn là con một.
Khi đến tuổi lấy chồng, cha mẹ nàng hết sức chọn lựa. Các phòng trong họ nhà họ Ninh cũng góp lời, ai nấy đều muốn tìm cho nàng một mối tốt. Hi Cẩm sinh ra đã xinh đẹp, là tiểu mỹ nhân nổi tiếng ở Nhữ Thành, lại có hồi môn hậu hĩnh, người đến làm mối đông như trẩy hội.

Nhưng Hi Cẩm lại có chủ ý riêng. Nàng để mắt đến Hoắc Nhị Lang từ sớm, nên khi nhà họ Hoắc phái người đến dạm hỏi, nàng liền bảo cha mẹ lập tức đồng ý.

Nàng chẳng màng nhà họ Hoắc đưa ra bao nhiêu lễ vật, chỉ cần được lấy Hoắc Nhị Lang là đủ.

Hoắc Nhị Lang là người đọc sách, dáng vẻ lại tuấn tú nho nhã, cư xử hòa nhã, lại quen biết từ thuở nhỏ, nhân cách học vấn đều không chê được điểm nào. Nàng thích là lẽ đương nhiên.

Chỉ tiếc, mối hôn sự ấy không thành.

Chuyện xảy ra khoảng thời gian đó, Hi Cẩm cũng chẳng muốn nhớ lại, rốt cuộc mơ hồ thế nào mà lại lấy A Trù làm rể.
Lúc chọn A Trù, trong lòng nàng thật sự có chút không cam, nhưng không cãi lại được cha mẹ, đành thuận theo.

A Trù quả thật tuấn tú nổi bật, dáng vẻ giống như Phan An Tống Ngọc, từ khi mười hai mười ba tuổi, đã có người lén nhìn mãi không thôi.

Hi Cẩm thỉnh thoảng cũng liếc nhìn, thật lòng cũng thấy thích. Ai mà chẳng yêu mến một người đẹp như vậy?

Chỉ là mấy năm sống chung, cuộc sống có phần không như ý, khiến lòng nàng thường hay khó chịu, sinh ra ngang ngược.

Lúc này, A Trù đã ăn xong hai múi cam, khẽ hỏi:

“Dậy không?”

Vừa ăn xong múi cam, A Trù vừa nói, hơi thở mang theo hương cam thanh mát.

Hi Cẩm ôm chăn gấm, lười biếng đáp:

“Ừ, vậy thì dậy đi...”

A Trù biết nàng chưa muốn rời giường, nhưng hôm nay là ngày Tết, dù gì cũng phải thức dậy thôi.

Hắn liền bảo Tôn mụ bên ngoài chuẩn bị y phục. Tôn mụ vội vàng mang vào. Y phục ngày mùng Một đã được chuẩn bị từ sớm, tuy Hi Cẩm không còn là tân nương, nhưng theo lệ vẫn phải mặc màu đỏ.

Cả y phục lót bên trong cũng đều là đồ mới may, đầu năm mặc đồ mới, đều được xông hương kỹ lưỡng rồi hong ấm trong lò sưởi, sáng sớm mới đưa vào.

Hi Cẩm chống tay lên chăn, định ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, đành tựa vào đó, nói:

“Chàng giúp ta mặc đi.”

Vừa mới tỉnh dậy, giọng nàng còn lười nhác ngái ngủ, lẩm bẩm như đang làm nũng.

A Trù đã quen với tính khí của nàng... rất kiêu kỳ. Có thể nằm thì không ngồi, có thể sai người thì không tự mình động tay.
Hơn nữa đêm qua nàng thực sự ngủ không ngon.

Hắn cúi người, đưa tay giúp nàng mặc y phục.

Bờ vai nàng thon nhỏ, làn da trắng mịn như tuyết. Khi khoác lên chiếc áσ ɭóŧ mềm màu đỏ, sắc đỏ càng khiến nước da nàng thêm nổi bật.

Lúc A Trù buộc dây áo, vô tình liếc nhìn phía trước, thấy một đóa mai đỏ rực in trên nền da trắng muốt, bên cạnh còn lác đác vài dấu vết khác.

Đó chính là dấu vết hắn để lại đêm qua.

Ngón tay đang buộc dải lụa gấm khẽ khựng lại, ánh mắt cũng trở nên sâu lắng.

Hi Cẩm là tiểu thư họ Ninh, từ nhỏ được nuông chiều, da thịt trắng trẻo mềm mại, chỉ cần khẽ chạm cũng để lại vết hồng.

Tối qua hắn đã rất kiềm chế, nhưng đôi lúc vẫn lỡ tay. Đến khi nhìn lại, người như ngọc tuyết, trong suốt mỏng manh, vậy mà lại bị lưu lại dấu vết... khiến người ta vừa xót xa, vừa áy náy... nhưng vẫn không nỡ buông tay.
Hi Cẩm đã phồng má, lẩm bẩm trách:

“Cũng tại chàng cả đấy. Mùng Một Tết phải dậy sớm mà chàng không dừng, chọn đúng lúc chẳng nên chọn...”

Quậy tới tận nửa đêm, ai mà chịu nổi chứ?

A Trù khẽ cụp hàng mi dài, chậm rãi ngẩng mắt nhìn nàng:

“Ban đầu không phải chính nàng quấn lấy ta sao?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play