Gần Tết, sắm sửa đủ thứ, nàng không ngờ lại mua về mấy quyển sách tầm thường bán ngoài chợ. Đọc đến mê mẩn, đêm qua còn lôi ra đọc, đọc xong hứng khởi bừng bừng, lôi hắn ra thử đủ chuyện.
Hi Cẩm nghe vậy, lập tức giận dữ... hắn lại dám cãi lại nàng!
Đây là nhà, mà nhà thì có phải chỗ để tranh luận đạo lý đâu chứ?
Nàng liền nói:
“Đúng là ban đầu ta muốn, nhưng sau đó ta đã nói không muốn nữa, chàng vẫn cứ tiếp tục. Chàng nói xem chàng quậy bao lâu? Có ai như chàng không!”
A Trù nhất thời không đáp được.
Hi Cẩm khẽ hừ một tiếng, ngẩng cằm, nói tiếp:
“Chàng tham sắc đẹp của ta, chàng không thừa nhận à? Ta nói sai chỗ nào chứ?”
A Trù nhìn nàng. Cằm nàng nhỏ nhắn ngẩng cao, gương mặt trong trẻo như tuyết đầu mùa, còn vương chút hồng nhạt vì mới ngủ dậy. Dáng vẻ mong manh mảnh mai, lại mang theo tính khí kiêu ngạo, ngang bướng.
Hắn không rời mắt khỏi nàng, chỉ khẽ nói:
“Nàng nói đâu có sai gì.”
Hi Cẩm hài lòng. Phu thê ba năm, đấu khẩu mấy trăm lượt, lần nào nàng cũng thắng.
... Như vậy mới phải. Làm lang quân thì phải nhường nương tử, huống hồ hắn chỉ là rể trong nhà này.
Nàng nói tiếp:
“Vậy còn được. Biết sai thì sửa, lần sau đừng có vậy nữa.”
A Trù khẽ đáp:
“Biết rồi.”
Lúc này, tiểu nha hoàn Thu Lăng đã chuẩn bị xong nước rửa mặt. Sau màn đấu khẩu, cơn buồn ngủ lại kéo tới, Hi Cẩm vừa rửa mặt vừa ngơ ngác.
Trong phòng, Tôn mụ đang sai bảo Thu Lăng, gọi thêm Tuệ Nhi, rồi ra cửa sổ gọi tiểu tư, miệng không ngớt lẩm bẩm mấy lời theo tập tục xưa:
“Quả cam với vải khô phải tự mình ăn, không được để người khác ăn thay, không thì phúc lộc sẽ bị người ta lấy mất!”
“Ta nói nương tử nghe này, lát nữa đi tế tổ, nương tử phải đi trước, để A Lang đi sau, thứ tự không được lộn xộn. Tổ tiên mà thấy thì sẽ cười chê đấy!”
Hi Cẩm đang súc miệng, nghe những lời ấy cứ lọt vào tai mà không lọt vào lòng.
Tôn mụ ở nhà họ Ninh cũng đã hơn mười năm, là người cũ trong phủ. Từ sau khi cha mẹ Hi Cẩm qua đời, bà được phần nào ỷ lại tuổi tác. May là đa phần vẫn siêng năng, biết nghĩ cho Hi Cẩm, nên nàng cũng tạm thời bỏ qua.
Chỉ là, bà nói gì nàng cũng chẳng nghe vào.
Tôn mụ thấy Hi Cẩm làm ngơ, bèn liếc mắt nhìn sang A Trù, chỉ thấy hắn quay lưng đang lau tay, mái tóc đen dài rủ xuống vai.
Tôn mụ liền cười nhạt, nói:
“A Lang này, gặp chuyện thì cũng phải khuyên nhủ nương tử một chút. Nương tử còn trẻ, không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ?”
A Trù là rể trong nhà, tuy là nam nhân, nhưng trong phủ chi thứ năm nhà họ Ninh, chung quy vẫn phải đặt đúng vị trí.
Tôn mụ cảm thấy, mình là người được cha mẹ Hi Cẩm căn dặn lúc lâm chung, là người thân tín lâu năm. Trước mặt Hi Cẩm thì phải dè dặt hầu hạ, nhưng với một người rể như A Trù, dạy dỗ đôi câu cũng là chuyện thường.
A Trù không quay đầu lại, chỉ từ tốn lau tay, vẻ mặt bình thản.
Tôn mụ thấy vậy liền có chút không vui, cứ nhìn chằm chằm vào lưng hắn.
Mãi đến khi A Trù ném khăn lau tay vào chậu rửa mặt, mới chậm rãi mở lời:
“Tôn mụ nói phải, ta đang nghe đây.”
Tôn mụ bĩu môi, trong lòng càng thêm bực bội.
Chỉ là một người rể mà thôi, vậy mà cũng dám bày ra dáng vẻ làm chủ trong nhà trước mặt bà?
Nhà họ Ninh từ xưa đã có lệ, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa.
Tổ tiên làm nghề buôn bán, từ tờ mờ sáng đã phải mở hàng, vất vả bận rộn cả ngày, không tiện ăn trưa. Vì thế bữa sáng ăn thật thịnh soạn, bữa tối ăn vừa đủ, ăn xong là đi nghỉ.
Giờ đây nhà họ Ninh đã không còn phải trông nom cửa tiệm, con cháu cũng được an nhàn hưởng phúc, nhưng quy củ của tổ tiên vẫn giữ nguyên. Ai đói bụng thì thêm ít đồ ăn là được, chẳng có gì phải thay đổi.
Vì thế, bữa sáng trong phủ họ Ninh lúc nào cũng được chuẩn bị đầy đủ, khá mất thời gian.
Hi Cẩm vì dậy muộn nên bụng không đói, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng.
A Trù thấy vậy liền nói:
“Vậy giữ lại trong nồi hâm nóng, lát nữa dùng cũng được?”
Hi Cẩm gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, quy củ này thật không hợp lý. Sáng sớm vừa tỉnh ngủ, ai mà có khẩu vị để ăn uống thịnh soạn cơ chứ?
Bên này còn chưa dọn xong bàn ăn, nhũ mẫu đã bế Măng Nhi tới.
Măng Nhi chưa đầy hai tuổi, mặc bộ áo bông bằng lụa, người tròn trịa, mềm mại, đáng yêu như cục bông nhỏ.
A Trù vừa thấy con liền đưa tay đón lấy.
Hi Cẩm nhìn bộ y phục mới toanh trên người con trai, khẽ nói:
“Vẫn là mặc lụa cho thoải mái. Trẻ con ngoan ngoãn, bình thường cũng không nên mặc đồ cũ, nhìn không tươi tắn, mà cũng chẳng dễ chịu.”
Nhưng theo tập tục xưa, người ta bảo rằng trẻ nhỏ xương cốt còn mềm, không chịu được đồ quý giá, muốn dễ nuôi thì nên mặc đồ cũ, thậm chí còn đi xin đồ cũ về sửa lại cho mặc.
Hi Cẩm nghĩ đến đó thì thở dài. Quy củ của người xưa, chẳng qua cũng chỉ là mấy điều nói cho có lệ.
Dù sao nàng cũng muốn con mình được mặc đồ mới, mặc đồ tốt, như vậy mới dễ chịu, mới xứng đáng.
Măng Nhi đang độ tuổi tập nói, thấy cha thì thích lắm, miệng gọi "cha cha", rồi tay nhỏ vươn ra, túm lấy tóc dài của A Trù.
A Trù liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu ấy, giọng nói dịu dàng ấm áp:
“Măng Nhi, con nắm như vậy, cha sẽ đau đấy.”
Vừa nói, vừa kiên nhẫn dỗ con buông tay ra.
Lúc này, Hy Cẩm đã ngồi trước gương chuẩn bị trang điểm, nàng vừa nghe A Trù nói chuyện với Măng Nhi, vừa dùng lược chải chân mày và nghĩ, chàng bình thường trầm lặng ít nói, nhưng khi đối diện với con trai thì lại có rất nhiều lời để nói.
Có lẽ người duy nhất mà chàng có thể thân thiết chính là con trai của mình, dù sao thì cũng là máu mủ ruột thịt.
Bất chợt, Măng Nhi phát ra tiếng kêu phấn khích, vung vẩy đôi tay nhỏ, giọng trong trẻo reo lên: “Mẫu thân, mẫu thân, dây chuyền, dây chuyền!”
Tay Hy Cẩm đang cầm lược bỗng dừng lại trên lông mày, nàng nhìn qua gương đồng và thấy Măng Nhi không biết làm sao lại nắm được dây chuyền ngọc trên cổ A Trù, mà còn nắm chặt không buông, có vẻ như rất thích thú.
Hy Cẩm thấy vậy, chỉ đứng đó nhìn.
Phải biết rằng A Trù rất quý trọng dây chuyền ngọc đó, ngay cả khi ngủ cũng không chịu tháo ra. Hồi mới cưới, khi hai người còn nhiều thú vị trên giường, mỗi lần dây chuyền ấy chạm vào da nàng, cảm giác mát lạnh.
Đêm đó, nàng cảm giác như có chữ khắc trên dây chuyền, liền hứng thú muốn cầm lên xem kỹ dưới ánh đèn, nhưng ai ngờ lại bị chàng giật phắt lại.
Chàng giật lại rồi cất đi, chẳng cho nàng xem.
Hy Cẩm cảm thấy mất mặt, từ đó trong lòng có chút bất mãn.
Chỉ là một chiếc dây chuyền cũ kỹ, ai thèm chứ!
Nhà họ Ninh là gia đình lớn, trong số những gia tộc giàu có ở Nhữ Thành cũng là một trong số ít, muốn thứ gì quý hiếm mà không có, chẳng lẽ phải trông chờ vào một món đồ nhỏ như vậy sao?
Năm đó chàng đến Nhữ Thành, nghèo khổ và gầy yếu, đói đến mức gần như chết, là cha nàng cứu chàng, cho chàng làm người làm việc nhỏ trong cửa hàng nhà họ Ninh. Nếu không phải cha nàng thương hại và coi trọng chàng, thì chàng có thể trở thành chàng rể của nhà họ Ninh ngày hôm nay sao?
Hy Cẩm nghĩ đến đó lại cảm thấy tức giận, lúc này đến cả bột vẽ lông mày cũng chẳng thèm bôi lên, chỉ nhìn qua gương đồng thấy bóng dáng hai cha con, đợi xem phản ứng của chàng ra sao.
Chỉ thấy A Trù vẫn kiên nhẫn, ôm lấy Măng Nhi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Măng Nhi nếu thích, sau này dây chuyền này sẽ để lại cho con nhé?”
Măng Nhi còn nhỏ, không hiểu được bao nhiêu, chỉ ậm ừ gật đầu liên tục, miệng vẫn gọi “cha cha”.
Chàng dỗ dành một hồi lâu, cuối cùng cũng khiến Măng Nhi thả tay ra, chàng liền nhanh chóng cất dây chuyền vào trong áo.
Hy Cẩm thu lại ánh mắt, một tay cầm trâm, nhẹ nhàng lấy một ít bột từ viên tròn để vẽ lông mày, tay kia cầm lược cố định lông mày rồi bắt đầu vẽ.
Đây là một việc cần sự tỉ mỉ, không thể cẩu thả, nàng nín thở, chăm chú nhìn vào gương đồng, cẩn thận kéo từng nét từ đậm sang nhạt.
Lúc này A Trù bước lại gần, đứng bên cạnh nàng.
Hy Cẩm nghe thấy động tĩnh, tay khẽ động, lược hơi run, khiến lông mày bị vẽ lệch.
Nàng liền bực bội, đặt trâm, lược và cây chải tóc lên bàn trang điểm, tức giận nói: “Chàng làm gì thế, vất vả lắm mới vẽ được, lại hỏng rồi!”
A Trù tự nhiên cầm lấy cây trâm và lược: “Để ta vẽ giúp nàng.”
Hy Cẩm: “Không cần đâu!”
Dù miệng nói vậy, nhưng giọng nàng mềm mại, không có chút sức lực.
Chàng đã lấy một ít bột từ viên tròn và nhìn nàng hỏi: “Thử xem nhé?”
Thực ra Hy Cẩm vẫn còn chút không cam lòng, nàng không thể nghĩ đến chiếc dây chuyền ngọc kia, cứ nghĩ đến lại tức, mà cơn tức ấy lại không thể phát ra được.
Nàng nào phải loại người chịu thiệt thòi, đương nhiên sẽ tìm một cớ khác để phát tác.
Nhưng mà—
Tay chàng rất khéo léo và ổn định, dường như chàng thực sự có thể vẽ đẹp.
Nàng cắn môi đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Chuyện lớn phải đặt lên hàng đầu mà.
Dù sao hôm nay là ngày mùng Một Tết, vẫn phải xinh đẹp hơn một chút, không nên để cặp lông mày bị vẽ hỏng.
Nàng ngẩng cằm lên, có chút kiêu ngạo nói: “Nhưng ta muốn vẽ kiểu "Viễn Sơn Đới", không muốn vẽ kiểu "Đảo Huyễn Mi".”
Hiện nay, kiểu lông mày "Đảo Huyễn Mi" đang rất thịnh hành, lông mày được vẽ vừa thô vừa rộng, màu sắc cũng đậm, nhưng Hy Cẩm không thích kiểu đó. Nàng thích kiểu "Viễn Sơn Đới", mảnh mai và thanh thoát, như thế mới tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của nàng!
A Trù đáp: “Ừ, ta biết.”
Vậy là chàng cúi người vẽ lông mày cho nàng.
Hy Cẩm ngồi yên lặng, rất hợp tác, dù sao cũng là lông mày của mình, nếu vẽ hỏng thì xấu hổ cũng chỉ là nàng.
Nàng nín thở, nhìn thấy bàn tay của A Trù trước mặt mình.
Đôi tay đó thật đẹp, các khớp xương rõ ràng, dài và đều đặn, làn da mịn màng, cả đôi tay giống như được điêu khắc từ ngọc.
Điều này khiến Hy Cẩm không kìm được muốn giơ tay lên so sánh, xem tay ai đẹp hơn.
Nếu bản thân lại không thể đẹp bằng tay của chính lang quân mình, thì chẳng phải tức chết đi được sao.
Nàng theo phản xạ định giơ tay lên để so sánh, nhất định phải so cho rõ ràng.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của A Trù vang lên bên tai: “Sau này đừng dùng phấn nữa nhé.”
Khoảng cách quá gần, khi chàng nói, mùi hương thanh khiết dễ chịu bao quanh Hy Cẩm.
Điều này khiến đầu óc Hy Cẩm có chút mơ màng, nhưng nàng vẫn hỏi: “Tại sao, đây là phấn làm từ gạo thượng hạng, ta đã phải bỏ ra sáu trăm văn đấy.”
Sáu trăm văn chỉ cho một hộp phấn nhỏ như vậy, không phải gia đình nào cũng có thể mơ đến.
A Trù dừng tay, ánh mắt lướt qua làn da của Hy Cẩm.
Làn da của Hy Cẩm rất mỏng, mỏng đến mức có thể thấy ánh hồng tự nhiên, đó vốn dĩ đã là làn da hoàn mỹ nhất rồi. Dù gạo thượng hạng có tinh khiết và trắng sáng đến đâu cũng không thể làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng nhiều.
Nàng vốn dĩ đã đẹp tựa ngọc ngà.
Chàng nói: “Ta nghĩ không dùng thì nàng càng đẹp hơn.”
Hy Cẩm khẽ hừ: “Đó chỉ là chàng nghĩ vậy thôi, chàng nghĩ không có nghĩa là đúng. Nếu nói gạo không tốt, thì chàng sau này phải mua cho ta phấn tốt hơn ở thành Yên Kinh, chắc chắn phải có loại tốt hơn!”