6
Khi cô ra khỏi WC, đã thấy một người đàn ông mặc áo choàng bạc đứng đợi bên ngoài. Lúc cô vào thì không có ai ở đó cả, Ninh Lộ khẽ nhìn vào trong, tự hỏi liệu có ai đã đi vào sau cô không.
Vừa bước được hai bước, người đàn ông đó đã tiến lại gần cô, giọng cung kính: “Xin hỏi có phải là Ninh tiểu thư không?”
Ninh Lộ gật đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại có người đợi mình ở đây.
“Xin mời đi lối này.” Người đàn ông giơ tay phải, chỉ về một bên.
Ninh Lộ không nhúc nhích: “Tôi có thể hỏi có chuyện gì không?”
“Bạch tiên sinh mời cô ạ.” Người đàn ông đáp.
Bạch tiên sinh? Là Bạch Tư Nghiên sao?
Tiếng nước chảy xiết rồi dần nhỏ lại và biến mất. Ninh Lộ như nghe thấy tiếng mưa rơi vào buổi chiều hôm đó. Cô quay đầu lại, hóa ra chỉ có người từ nhà vệ sinh ra rửa tay mà thôi.
Cô tập trung nhìn: “Mấy ngày tới ở Đế Đô có mưa nữa không?”
“Xin chờ một lát,” người đàn ông lấy điện thoại ra tra cứu vài lần, “Một tuần tới đều không có mưa.”
Một tuần tới sẽ không có mưa, Đế Đô vẫn nóng bức, mặt trời vẫn thiêu đốt. Cơn mưa hôm đó giống như một sự kiện bất ngờ. Khi sự bất ngờ qua đi, liệu có giữ lại được chút mát mẻ nào không thì còn tùy vào mỗi người.
“Đi thôi!” Ninh Lộ sửa lại chiếc túi đeo trên người.
Khi bước vào phòng riêng, Ninh Lộ phát hiện phòng này đông người hơn, không gian cũng rộng hơn. Bên cạnh có một bàn mạt chược, Húc Vòng đang chém giết say sưa, liên tục nói sao mình lại thua nữa rồi.
Bên kia, Tưởng Kiều Y đang nhìn màn hình điện tử, hát một ca khúc bi thương sắp ra mắt, nước mắt muốn rơi mà vẫn chưa rơi.
Trước màn hình còn có hai người mẫu nam đang nhảy.
Cố Duy Kiệu đang say đắm trong vòng tay của mấy cô gái. Những người này Ninh Lộ vừa gặp hồi nãy, họ có khí chất khá yên tĩnh và thư thái, nhưng giờ đây lại ôm Cố Duy Kiệu đút rượu, đút trái cây vào miệng anh ta, trông hơi giống cảnh Đát Kỷ đút nho cho Đại vương ăn.
Việc cô bước vào không thu hút nhiều ánh mắt. Đảo mắt một vòng không thấy bóng dáng Bạch Tư Nghiên, Ninh Lộ định quay người xem có nên về không, thì lại vô tình nhìn thấy Bạch Tư Nghiên đang hút thuốc ở trong góc.
Bị nhìn thẳng, tay Bạch Tư Nghiên khựng lại một giây. Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, rồi ngước mắt nhìn về phía Ninh Lộ: “Lại đây.”
Ở góc độ này, đôi mắt Bạch Tư Nghiên dường như khác lạ hơn. Mí mắt hai mí không quá rõ, khóe mắt hơi xếch lên, khi ngước mắt nhìn lên khiến người ta muốn đến gần để chiêm ngưỡng. Cô đến gần, nhìn kỹ hai lần, lúc này mới phát hiện đồng tử của Bạch Tư Nghiên có màu trà.
“Ninh Lộ.”
Anh vậy mà nhớ tên cô.
Tiếng gọi ấy, giống như chén rượu mạnh năm xưa, đột ngột mà khiến người ta uống cạn một hơi. Mặt Ninh Lộ hơi nóng lên.
“Anh, anh uống rượu à?” Ninh Lộ nói có chút vấp váp.
“Ừm, có uống một chút.”
Cô ngồi cạnh Bạch Tư Nghiên, hai chân đặt ngay ngắn, gò bó như một cấp dưới đến nghe sếp họp. Bạch Tư Nghiên liếc nhìn cô một cái.
“Có biết uống rượu không?”
Một chai rượu được đẩy đến trước mặt Ninh Lộ. Dưới ánh sáng mờ ảo cũng có thể nhìn ra thân chai màu bạc lấp lánh. Cầm lên tay, Ninh Lộ mới phát hiện phần giữa thân chai nạm đầy kim cương, hơi cộm tay. Cô thầm tặc lưỡi, chai rượu này chắc có thể bằng mấy tháng lương làm thêm của cô.
Ninh Lộ rót một ly, nhấp thử một chút, mặt đã cay đến nhăn lại, vội vàng đặt ly rượu xuống.
Bạch Tư Nghiên cong môi, như vầng trăng treo trên nền trời tối, sâu thẳm mà mê hoặc lòng người. Ninh Lộ rũ mắt tránh đi ánh mắt anh, tay mở túi của mình, khi sờ thấy điện thoại thì sững lại. Suy nghĩ vài giây, cô mới từ một túi khác trong ví rút ra mấy tờ tiền mặt.
Đây là thói quen của cô, túi nào cũng phải có tiền mặt, dù điện thoại hết pin thì vẫn có tiền. Mấy tờ tiền này không biết đã được cô nhét vào bao lâu rồi, nhàu nát.
Cô dùng sức vuốt phẳng, đặt lên bàn: “Tiền xe cho anh.”
Tay Bạch Tư Nghiên đang rót rượu khựng lại: “Tiền xe?”
Từ khi nào anh lại cần người khác trả tiền xe cho mình?
Ninh Lộ tiếp tục nói: “Lần trước trời mưa vừa hay đi nhờ xe của anh, tiền xe vẫn chưa trả.”
Bạch Tư Nghiên nhớ ra, cười khẽ: “Bây giờ chẳng phải đều dùng điện thoại quét mã sao, tiện thể thêm WeChat luôn chứ, ừm?”
Giọng điệu anh rất tùy tiện, nhưng không hiểu sao lại khiến Ninh Lộ hơi căng thẳng.
Ninh Lộ khẽ thở ra, có chút bối rối. Lúc này cô như đang lạc trong sương mù, mọi thứ đều mơ hồ, có chút không nhìn rõ tình cảnh của mình, không biết bên nào là vực sâu, bên nào là đài cao.
“Tối nay cũng không dám nhìn anh, mãi mới nhìn một cái lại quay đi. Anh đáng sợ vậy à?” Bạch Tư Nghiên một hơi uống cạn ly rượu, giọng rất nhẹ, lông mày hơi nhướng lên.
“Không có.” Ninh Lộ thầm thở phào một hơi, nghĩ bụng thêm WeChat cũng chẳng sao, dù sao anh cũng không phải loại người tùy tiện. Cô định lấy điện thoại ra.
Bên kia phát ra tiếng động. Húc Vòng đứng một bên, nhíu mày: “Cố Duy Kiệu, chọn chỗ một chút, tớ không muốn xem phim sống. Xuân Cung.”
Ninh Lộ và Bạch Tư Nghiên đi qua.
Mấy cô gái khác đã không còn ở đó. Cố Duy Kiệu căn bản không để tâm lời Húc Vòng nói. Anh ta không biết đang ôm ai trong lòng, những chai rượu trên bàn bên cạnh đều đổ xuống đất, có thể thấy họ đã uống không ít.
Anh ta gác chân dài lên bàn, cô gái mặc váy, ngồi khóa trên người anh ta, hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt.
Tay Cố Duy Kiệu luồn vào trong áo cô gái, áo trên không đủ dài, lập tức lộ ra vòng eo của cô gái. Húc Vòng chửi một câu: “Thật là có bệnh, uống rượu xong hóa điên rồi, làm cái trò này ở đây. Mai kiểu gì dì Cố lại mắng cho mà xem.”
Bạch Tư Nghiên khẽ nhíu mày, giơ tay ra hiệu cho hai người đứng ở cửa: “Tách hai người họ ra, Cố Duy Kiệu thì vứt về nhà, còn lại thì mấy cậu tự xử lý.”
Dặn dò xong, anh quay người. Ninh Lộ nhận thấy động tác của anh, nhìn Cố Duy Kiệu bên kia rồi lại nhìn anh, toàn thân cô dường như bị điện giật nhẹ, run lên một chút.
“Em, em đi trước đây.”
…
Trong nhà Húc Vòng vào một ngày nóng bức.
Bạch Tư Nghiên ngồi trên sofa, trước mặt là một bình trà nóng, hơi trà lượn lờ bốc lên. Bên ngoài nắng hè chói chang, mặt đất nóng bỏng, mọi người đều uống đồ uống lạnh, chỉ có mình anh không ngại nóng, chậm rãi thưởng trà.
Cái dáng vẻ không giống người thường của anh khiến Cố Duy Kiệu khó chịu. Cố Duy Kiệu bước lại gần: “Nghĩ sao vậy, trời nóng thế này mà cậu uống trà à?”
Rồi anh ta đẩy một lon đồ uống lạnh đến trước mặt Bạch Tư Nghiên, ngước mắt ra hiệu anh uống.
Bạch Tư Nghiên liếc anh ta một cái: “Giúp tỉnh rượu à?”
Không nói thì thôi, vừa nói Cố Duy Kiệu lại cảm thấy đầu mình hơi đau. Sau khi uống say hôm qua, không biết là ai đã đánh anh ta một trận, sáng nay tỉnh dậy bị vết bầm tím trên mặt dọa nhảy dựng.
“Đợi tớ biết thằng nào không muốn sống dám đánh tớ, tớ sẽ cho nó biết tay.” Cố Duy Kiệu oán hận nói.
Húc Vòng bên cạnh nhướng mày, khẽ liếc nhìn Bạch Tư Nghiên, rồi lại nghe thấy Bạch Tư Nghiên thong thả đặt chén trà xuống: “Cậu đánh không lại đâu.”
Cố Duy Kiệu dừng động tác: “Cậu biết là ai à?”
Bạch Tư Nghiên thần sắc bình tĩnh: “Biết.”
Cố Duy Kiệu lại kêu lên: “Ai vậy, tớ nhất định phải đánh trả lại,” anh ta chỉ vào mặt mình, “Xem này, đánh mặt tớ bầm tím hết cả, nếu không phải sợ bị mẹ tớ nhìn thấy, tớ ở đây với mấy cậu sao?”
Bạch Tư Nghiên cười, ngữ khí vẫn tùy ý: “Là tớ đánh.”
Hôm qua Ninh Lộ bị Cố Duy Kiệu dọa sợ bỏ đi, Bạch Tư Nghiên cũng không ngăn cản, chỉ nhìn cánh cửa đóng lại rồi nỗi bực bội dâng lên, quay đầu nhìn Cố Duy Kiệu say không biết gì, càng nhìn càng không vừa mắt.
Cũng không biết Cố Duy Kiệu sau khi say sức lực lại lớn như vậy, hai người kia kéo không ra anh ta, còn bị hất ngã một trận.
Bạch Tư Nghiên vòng qua hai người, trực tiếp ra tay, nắm cổ áo Cố Duy Kiệu, xách người lại, đánh một trận.
Ban đầu Cố Duy Kiệu còn phản kháng hai cái, nhưng phản kháng không lại, cảm giác say ập đến, dứt khoát mặc kệ, nằm yên chịu đòn.
Cố Duy Kiệu sững sờ, trách không được không chỉ mặt đau, mà cả người cũng đau. Anh ta kêu to: “Bạch Tư Nghiên, tớ với cậu có thù oán gì à, đánh tớ ra nông nỗi này, tớ còn hẹn người ta đi chơi, mấy cô gái kia nhìn tớ thế nào.”
Húc Vòng xen vào một câu: “Cậu đúng là có thù oán với cậu ấy, tối qua Nghiên ca đang định xin WeChat người ta, kết quả người ta bị cái dáng vẻ điên rồ của cậu doạ chạy mất.”
Cố Duy Kiệu lập tức ngậm miệng, thầm hít một hơi, lén lút liếc nhìn Bạch Tư Nghiên, thấy anh không có phản ứng nào, xem ra chuyện này coi như đã qua.
Giơ tay sờ sờ mặt mình, Cố Duy Kiệu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chỉ đành ủy khuất cái gương mặt này thôi. Anh ta cũng biết Bạch Tư Nghiên nương tay, chắc cũng không phải giận thật, chỉ muốn dạy dỗ anh ta một chút. Anh ta giơ tay xoa giữa trán.
“Ai vậy, hôm qua hẹn mấy cô gái hơi nhiều, cô nào vậy, tớ tìm lại cho cậu.”
“Cậu hẹn không được đâu.” Bạch Tư Nghiên chắc chắn.
Cô gái đó trông có vẻ thanh cao, không muốn mất mặt, nhưng đôi khi lại nhút nhát. Hôm qua bị dáng vẻ say xỉn điên cuồng của Cố Duy Kiệu làm cho giật mình, có thể hẹn được mới lạ. Lúc này chắc cô đang thầm so sánh anh với Cố Duy Kiệu.
“Tớ hẹn không được à, rốt cuộc là ai vậy?” Cố Duy Kiệu hỏi, về khoản hẹn hò thì anh ta kinh nghiệm phong phú.
Húc Vòng bổ sung: “Chính là cô gái lần trước ở câu lạc bộ cưỡi ngựa của cậu, Nghiên ca đã tặng ngựa cho cô ấy đó.”
“À, cô gái đó à,” Cố Duy Kiệu sững sờ, cuối cùng cũng nhớ ra là ai, rồi dần dần nhíu mày, loại người vừa nhìn thấy đã đặc biệt nghiêm túc, anh ta thật sự không dám dây vào. Vẫy tay, “Cô gái đó không được đâu, tớ hẹn không được.”
Ninh Lộ nhìn thông báo trên điện thoại, cô đã phỏng vấn thành công. Nếu mọi chuyện thuận lợi, vài ngày nữa cô có thể đi làm.
Cứ như vậy, công việc làm thêm ở câu lạc bộ cưỡi ngựa có thể nghỉ. Nghĩ đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô cảm thấy bản thân bớt nặng nề.
Giây tiếp theo, em gái cô gọi điện thoại đến.
“Chị, em muốn đăng ký một lớp học thêm, bố mẹ không cho em tiền.”
Ninh Dực năm nay học lớp 11, học kỳ sau khai giảng là lên lớp 12. Thành tích của cô bé ở mức trung bình trong lớp, đôi khi phát huy vượt trội có thể thi vào top 10
Nghĩ đến việc sắp vào lớp 12, bố mẹ cũng sốt ruột, ngày nào cũng ân cần khuyên bảo cô bé phải cố gắng theo kịp bước chân của Ninh Lộ, thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong nước.
Áp lực của Ninh Dực cũng tăng lên, vì vậy cô bé muốn nhân cơ hội này đăng ký một lớp học thêm để đột phá hơn nữa. Nhưng trước đây cô bé từng có tiền lệ, cũng lấy lý do tương tự để xin tiền, bố mẹ đã cho, kết quả cô bé lại cầm tiền đi du lịch với bạn bè. Lần này bố mẹ nói gì cũng không cho.