Càng nói càng nghẹn ngào, nước mắt của Lâm Đại Nha rơi như mưa, không ngừng van xin.
"Ba mẹ, con sẽ đưa tiền cho hai người mà, nhưng cho con thêm chút thời gian nữa đi. Học phí với sinh hoạt phí của em trai, tiền thuốc men của ba mẹ, rồi tiền quà lễ, sinh nhật gì con cũng từng đưa hết rồi, lần này cũng sẽ không nuốt lời đâu."
"Chỉ là vừa rồi con bé Nha vừa mới mổ xong, thật sự không còn tiền nữa rồi, bốn vạn đó là số tiền cuối cùng trong nhà con, mà ba mẹ lại lấy hết nên con buộc phải lấy lại thôi. Con xin lỗi, là lỗi của con, ba mẹ đánh con cũng được..."
Lâm Đại Nha nấc nghẹn, khóc đến mức không thở nổi, nhưng mỗi một lời cô nói đều khiến người xung quanh nghe rõ mồn một.
Đám người vây xem ai nấy nét mặt cũng khác nhau.
"Ủa, tiền đó vốn dĩ là tiền riêng của hai vợ chồng người ta mà? Vậy mà mấy người còn mặt mũi đi nói người ta cướp tiền dưỡng lão của mình hả. Mỗi dịp lễ lại đòi tiền, tưởng con gái mình là nô lệ chắc?"
"Tôi hiểu rồi, cướp tiền cứu mạng của cháu gái ruột, bị con gái giật lại còn bày đặt sụp đổ, giờ còn dám tới tận nơi đòi nợ nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ!"
"Đúng đó, sao trên đời lại có loại ba mẹ kiểu như vầy? Cháu gái mới phẫu thuật xong không ngó ngàng đến thì thôi đi lại còn đến bệnh viện kiếm chuyện. Nhìn hai người cũng mới tầm bốn mươi mấy thôi nhỉ? Tay chân lành lặn mà làm biếng quá thì đem hiến hết đi cho rồi!”
...
Hai vợ chồng nhà họ Thẩm bị đả kích nặng, lập tức gào lên.
"Vào tay bọn tao rồi thì là tiền của bọn tao, mày phải trả lại! Thẩm Tư Ngư, gan mày to rồi ha, dám cãi lời rồi đó hả?!"
"Liên quan khỉ gì tới tụi bây! Câm mồm hết cho tao, cút xéo!"
Hai ông bà nhào lên túm lấy Thẩm Tư Ngư, móc tiền trong túi xách của cô. Thẩm Tư Ngư “không chống cự nổi”, ngã nhào xuống đất.
【Wow, Thẩm Tư Ngư đúng là thay đổi rồi, còn thông minh nữa, nước mắt cỡ này... Giải nữ chính Oscar luôn nha. Thẩm Dục Trình đang lén chuồn đi kìa, thuốc chuột ở trong tay hắn, chắc là định đi hạ độc rồi sau đó đòi tiền bệnh viện với nhà họ Tần đây mà.】
【Tần Trường Phong ló mặt ra lúc này chi vậy trời? Lo cho Thẩm Tư Ngư làm gì? Trời đất ơi, tiêu rồi!】
Dòng bình luận trắng lại hiện lên, trong ánh mắt đầy thương cảm của mọi người, Thẩm Tư Ngư liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Thẩm Dục Trình, rồi bất ngờ đưa tay túm lấy ống quần hắn.
Chỉ cần kéo nhẹ, quần của Thẩm Dục Trình tuột luôn tới mắt cá chân, trắng bóc nổi bật không ai là không thấy.
"Á! Thẩm Tư Ngư mày bị điên hả!?"
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, ai nấy đều có phản ứng riêng nào là hét lên, che mắt, bịt miệng, chụp hình... tiếng Thẩm Dục Trình là thảm nhất, hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.
Gói thuốc chuột có in hình con chuột cũng rớt xuống đất.
Thẩm Dục Trình kéo quần chạy biến, hai ông bà nhà họ Thẩm cũng đuổi theo ngay phía sau. Lâm Đại Nha kìm nén khóe miệng đang co giật, nhặt lấy gói thuốc chuột dưới đất nhét vào túi áo.
Sau đó, được mọi người an ủi và đỡ dậy, Lâm Đại Nha quay về phòng bệnh. Ngay khoảnh khắc đóng cửa lại, cô bắt gặp ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của bé con.
"Mẹ ơi mẹ giỏi quá đi!"
Tần Trường Phong chứng kiến toàn bộ từ đầu tới cuối cũng theo vào phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tư Ngư: "Cô rốt cuộc là ai?"
Lâm Đại Nha giật mình, nhưng cố trấn tĩnh lại, bắt chước dáng vẻ và giọng điệu trong ký ức của Thẩm Tư Ngư: "Tần Trường Phong, anh thử hét vào mặt tôi lần nữa xem? Tôi đúng là số khổ, làm gì cũng sai..."
Quả nhiên, Tần Trường Phong bị cô quát tới mức bắt đầu chột dạ, giọng cũng mềm xuống: "Bình thường em đâu có thế này, nên anh..."
"Hừ, từ giờ trở đi tôi sẽ luôn như hôm nay. Não tôi trước giờ chứa bã đậu, nhưng giờ tỉnh táo rồi." Lâm Đại Nha hống hách bước tới gần Tần Trường Phong và con gái: "Cho nên cứ chờ mà xem đi, tôi sẽ thay đổi."
Thẩm Tư Ngư thay đổi?
Tần Trường Phong rõ ràng không tin, nhưng bé con lại vỗ tay, mắt sáng rực đầy hy vọng: "Thật hả mẹ? Ba ơi, mình tin mẹ thêm lần nữa đi. Con muốn được mẹ đưa đi học, cho tụi bạn thấy con cũng có mẹ."
Ánh mắt con bé tràn đầy khao khát, Tần Trường Phong rốt cuộc cũng nhượng bộ: "Ba tháng, nếu em vẫn như cũ thì mình ly hôn. Dám không?"
"Một lời đã định!" Lâm Đại Nha giơ tay, hai người đập tay vào nhau làm cam kết.
【Tuyệt vời, bé con sắp có cuộc sống hạnh phúc rồi, mong là bà mẹ này cứ giữ kiểu khùng như vậy hoài luôn nha!】
【Chắc là không đâu, hai ông bà họ Thẩm đang vừa khóc vừa về nhà, gặp ai cũng kể lể nào là Thẩm Tư Ngư bất hiếu, cướp tiền dưỡng lão, bỏ mặc em trai vân vân và mây mây. Chờ mà coi, về nhà là cả họ lại kéo nhau lên án tiếp, nhà họ Thẩm lại bật mode “tẩy não” là cô ta lại đâu vào đấy thôi.】
【Hai ông bà già họ Thẩm về nhà rồi, đang kiểm tiền trong két sắt đó. Hai mươi tám vạn, còn cả vàng bạc nữ trang, toàn là tiền hồi trước Thẩm Tư Ngư bị dụ dỗ rồi từ từ mang về cho họ đó.】
...
Cô đã đưa về tận hai mươi tám vạn... Điện thoại ting ting vang lên, số tiền viện phí còn lại sau khi trừ tiền nhà, điện nước và học phí của bé con giờ chỉ còn chưa tới ba nghìn, đúng là nghèo rớt mồng tơi.
Sờ tới gói thuốc chuột trong túi, Lâm Đại Nha cười khẩy, trước khi cắt đứt với lũ hút máu kia, thì ân phải trả, nợ phải đòi cho ra lẽ.
Có tiền rồi, không còn lũ hút máu nữa, chồng và con gái của Thẩm Tư Ngư mới thật sự có được cuộc sống yên ổn.
"Con gái, con ngủ một lát đi, mẹ ra ngoài làm chút việc, Tần Trường Phong, anh chăm sóc con bé cho đàng hoàng, nhiều nhất là bốn tiếng em sẽ quay lại." Dứt lời, Lâm Đại Nha hùng hổ xách túi đi luôn.
Tần Trường Phong há miệng, mắt chạm mắt với con gái, cả hai đều lo lắng và khó hiểu.
...
Sau khi mua xong đồ, cô bắt xe tới khu dân cư nơi nhà họ Thẩm ở, vừa bước xuống xe, Lâm Đại Nha đã nhéo một cái thật đau vào bắp đùi, mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng bước xuống.
Cô lấy tay che mặt, đi tới khu trung tâm nơi các bà cô tụ tập đông nhất trong khu. Dù là ở đây hay ở thế giới của cô, đội ngũ các bà đều là trạm truyền tin hàng đầu, tốc độ lan truyền thông tin không khác gì cái loa di động.
Quả nhiên, vừa tới nơi thì mấy bà cô quen mặt đã bu lại.
"Con gái nhà họ Thẩm lại tới đưa tiền cho ba mẹ hả? Hình như ông bà ấy mới đi đâu rồi thì phải."
"Hu hu hu, dì ơi, con bé nhà cháu vừa phẫu thuật nằm viện, ba mẹ cháu lấy hết tiền cứu mạng của nó, họ về chưa dì? Con bé sắp không qua khỏi rồi..."
Đổi sang chỗ khác, Lâm Đại Nha lại tiếp tục.
"Hu hu hu, bác ơi, cháu mượn lọ thuốc của bác được không? Không phải... không phải đâu, là ba mẹ cháu đánh cháu trong bệnh viện, không phải cháu làm đâu..."
Khóc xong lại đổi chỗ.
"Bà Tô ơi, bà có thấy ba mẹ cháu không, họ lại tới tìm cháu đòi tiền... nhưng lần này... cháu không đưa nên họ tức bỏ đi rồi, cháu sợ họ xảy ra chuyện..."
...
Đi khắp các “trạm tin tức” trong khu, Lâm Đại Nha mới quay về căn hộ nhà họ Thẩm. Cô mở cửa bước vào, nhìn quanh một lượt — rõ ràng tốt hơn nhà cô nhiều.
Cũng phải thôi nhờ vào tiền cô đưa về trước đây mà, nhưng sớm muộn gì cô cũng lấy lại hết.
Lâm Đại Nha đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra, vừa trầm trồ công nghệ hiện đại vừa lấy vài món bắt đầu nấu ăn, chẳng mấy chốc ba món mặn một món canh đã xong xuôi, màu sắc mùi vị đều có đủ.
Cô lại lấy ra gói thuốc chuột...
【Ối giời ơi, Thẩm Tư Ngư điên thật rồi, định đồng quy vu tận với nhà họ Thẩm thiệt hả?!】
【Kệ đi, tôi chịu đựng cái lũ này lâu rồi, độc chết tụi nó rồi kết thúc bộ truyện luôn cũng được. Ông bà già họ Thẩm sắp vào tới cổng khu rồi, cười như điên luôn, giết giết giết!】