Bà luôn giữ suy nghĩ “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”, cùng Vương Vũ Luân gánh hết số nợ nhà họ Vương đã vay để cưới bà. Vương Vũ Luân ra ngoài làm thuê, còn ba mẹ chồng thì bị bệnh mãn tính phải uống thuốc quanh năm, chẳng làm được việc gì. Ông bà nội ngoại bốn người già trong nhà cũng đều một tay bà chăm sóc cho đến khi mất.
Còn ba đứa con, ngoài mấy lần về ‘gieo giống’ thì Vương Vũ Luân chỉ về vào dịp Tết, cũng chẳng ở quá nửa tháng.
Bà vừa làm cha vừa làm mẹ, nghĩ rằng đời mình đã thế rồi thì thôi dồn hết tâm sức và hy vọng vào ba đứa con.
Ba đứa đều sáng dạ, con trai cả khởi nghiệp mở công ty, cũng đã lập gia đình, con trai năm nay cũng đã năm tuổi. Con trai thứ thì mở được studio riêng. Con gái út vừa tốt nghiệp đã vào làm nhà nước, cả đời yên ổn.
Năm năm trước, Vương Vũ Luân về hưu sớm mới chịu về nhà, với bà thì nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn chiều chuộng. Phó Tâm Du ngẫm nghĩ đây cũng coi như một kết thúc đẹp, một tuổi già êm ấm.
Ai ngờ, mọi chuyện lại bất ngờ đến vậy…
Trước kia họ bảo bà là người cống hiến nhiều nhất, giờ nên được hưởng phúc. Nhưng từ khi bà mắc căn bệnh mãn tính do cả đời lao lực mà phải vào viện liên tục, khiến phiền hà đến họ thì thái độ của cả nhà càng ngày càng tệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT