“Mấy em học sinh bên kia, nhanh lên, chạy đi, sắp đánh trống rồi, sắp trễ học đấy!” Thầy giáo giám thị đang cầm cái loa lớn quát mấy học sinh đi chậm rì rì ở cổng trường.
Thầy giáo...
Tần Nhiễm Nhiễm nhìn người thầy đó, không kìm được mà rụt cổ lại.
Vị giám thị này họ Vương này, mười năm sau sẽ nghỉ hưu, không còn đảm nhiệm chức vụ ở trường.
Khi cô mới đi làm, trong chương trình “thầy trò kèm cặp”, ông chính là thầy hướng dẫn của cô.
Một người làm giám thị bao nhiêu năm, có thể tưởng tượng tính cách nghiêm khắc thế nào, đến nỗi bây giờ gặp lại ông, Tần Nhiễm Nhiễm vẫn thấy run.
Cô vô thức dừng bước.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng đám con trai đuổi nhau.
“Bốp!” Một lực mạnh đâm sầm vào người cô, khiến cô ngã nhào xuống đất.
Tần Nhiễm Nhiễm hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là hai nam sinh mặc đồng phục trường Nhất Trung.
Một người mặc đồng phục lôi thôi, người kia lại rất gọn gàng.
Nam sinh ăn mặc xộc xệch vẻ mặt đầy áy náy, vội vã nói: “Xin lỗi, xin lỗi… A! Tần… Tần Nhiễm Nhiễm!”
Cậu ta trông như gặp ma khi nhìn thấy mặt cô.
Tần Nhiễm Nhiễm nhìn cậu một cái, thật sự không nhớ ra là ai.
“Cậu không sao chứ?” Một giọng nói trong trẻo vang bên tai.
Tần Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn nam sinh còn lại.
Cậu ta người cao gầy, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Bộ đồng phục thể thao trắng xanh sạch sẽ, cặp sách đen đeo lệch trên vai phải.
Bàn tay đưa ra trước mặt cô thon dài, các khớp xương rõ ràng.
Một ký ức xa xưa bỗng ùa về—
Lục Thừa, học bá của trường cấp ba số 1, niềm tự hào của tỉnh Thanh, thủ khoa khối Tự nhiên toàn tỉnh.
Họ là bạn cùng trường cấp hai, cô dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua cậu ta, vì có cậu mà cô mãi chỉ là hạng nhì.
Lên cấp ba, hai người lại học cùng lớp. Cậu từng là cơn ác mộng đè nặng lên cô.
Về sau, khi phân ban Khoa học Xã hội và Khoa học Tự nhiên, để tránh cậu ta, dù giỏi tự nhiên, cô vẫn cố ý chọn ban Xã hội.
Từ đó, cô và Lục Thừa không còn cạnh tranh cùng bảng xếp hạng, cơn ác mộng cũng chấm dứt.
Nhưng… đó là kiếp trước.
Giờ nghĩ lại, đứng nhất hay nhì lớp thì sao chứ? Kỳ thi đại học tính theo xếp hạng toàn tỉnh. Trong lớp cách nhau một thứ hạng, nhưng toàn tỉnh thì cách đến mấy trăm bậc.
Trước đây, đúng là cô đã quá thiển cận.
“Không sao.” Tần Nhiễm Nhiễm đứng dậy, phủi bụi trên người, nhặt cặp lên rồi đi vào trường.
Khi cô đi xa, Lục Thừa quay sang nhìn bạn mình, Tống Tinh Viễn, người đang vỗ ngực sợ hãi:
“Cậu quen cô ấy à?”
Hai người là bạn từ nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Thừa thấy Tống Tinh Viễn sợ ai đến vậy, mà đối phương lại là một cô gái trông có vẻ yếu đuối.
Tống Tinh Viễn nhỏ giọng đáp: “Học chung cấp hai.”
Lục Thừa càng khó hiểu: bạn học cấp hai thì có gì đáng sợ?
“Cậu đừng nói là từng thầm thích người ta, hoặc có nhược điểm gì bị cô ấy bắt được đấy nhé?”
Nghe đến hai chữ thầm thích, Tống Tinh Viễn lập tức trông như gặp quỷ: “Tớ đâu có gan đó! Mẹ cô ấy làm chủ nhiệm lớp tớ suốt ba năm!”
Lục Thừa sửng sốt, chân thành nói: “…Vậy đúng là đáng sợ thật.”
“Còn đứng đó làm gì? Muốn bị phạt à!” Một tiếng quát vang bên tai hai người.
Cả hai giật mình, thầy Vương trừng mắt dữ tợn: “Tôi đếm đến ba, nếu không vào cổng thì khỏi vào!”
Vừa nghe vậy, Lục Thừa và Tống Tinh Viễn nhìn nhau, quay đầu chạy ngay. Mới đến số hai thì đã lao qua cổng.
Thầy Vương hài lòng đặt loa xuống, lắc đầu nói với giáo viên trực: “Lứa học sinh năm nay là tệ nhất tôi từng gặp, lười biếng, chậm chạp…”
Thầy giáo trực chỉ cười trừ, thầm nghĩ: Năm nào thầy chẳng nói vậy.
__________
Khi Tần Nhiễm Nhiễm đến được lớp 10, còn khoảng năm phút nữa mới vào học. Hành lang đã vắng, nhưng lớp học lại vô cùng ồn ào.
Dù là ngày đầu khai giảng, nhiều học sinh đã quen nhau từ trước, đang túm tụm trò chuyện.
Cô nhìn vào cửa lớp 10-5, đúng là lớp cô được phân.
Danh sách học sinh được xếp theo điểm, cô hạng nhì, người đứng nhất chính là Lục Thừa, người vừa gặp lúc nãy.
Kiếp trước, khi nhìn thấy bảng xếp hạng đó, cô áp lực vô cùng, lúc nào cũng muốn vượt qua Lục Thừa.
Giờ nhìn lại, cảm giác ấy đã không còn, cô chỉ liếc qua rồi đi vào lớp.
Cô đảo mắt một vòng, nhận ra không nhớ rõ mặt mấy ai.
Dù từng học cùng một năm lớp 10, sau đó cô chuyển sang ban Xã hội, nhưng cũng không quá thân thiết.
Giờ việc cấp bách là tìm chỗ ngồi.
Còn ba chỗ trống: một ở hàng đầu tiên, hai ở hàng cuối cùng.
Do dự chưa đến một giây, Tần Nhiễm Nhiễm chọn đi về phía cuối lớp.
Cả thời học sinh, cô luôn ngồi bàn đầu, đến nỗi giao tiếp với thầy cô còn nhiều hơn bạn học.
Ngồi trước mặt thầy cô áp lực lắm, thà chọn ngồi sau thoải mái hơn. Cô không thấp, ngồi sau cũng không ảnh hưởng gì.
Không nhớ giáo viên chủ nhiệm xếp chỗ từ khi nào, nhưng cô thì chẳng muốn bị “soi” ở bàn đầu chút nào.
Cô ngồi xuống, lấy sách từ cặp ra.
Tuy ít bạn, ít nói chuyện với người khác, nhưng không có nghĩa là không ai biết cô.
Ở trường cấp hai, cô là người nổi tiếng, mẹ là giáo viên, thành tích thì xuất sắc. Thấy cô ngồi bàn cuối, nhiều người ngạc nhiên.
Một bạn nữ ngồi cách một lối đi nhắc nhở: “Bàn đầu còn trống đó, cậu không thấy à?”
Cuối lớp là chỗ tụi học kém thích ngồi, mà Tần Nhiễm Nhiễm học giỏi như vậy, lại ngoan hiền, nên ngồi trước mới đúng.
Tần Nhiễm Nhiễm không ngờ có người chủ động bắt chuyện, liền mỉm cười:
“Thấy rồi, nhưng gần thầy cô quá, tớ thích ngồi sau hơn.”
Cô bạn kia bất ngờ trước câu trả lời, nhưng không thân thiết nên không hỏi thêm.
Tần Nhiễm Nhiễm lại chủ động: “Chào cậu, tớ là Tần Nhiễm Nhiễm.”
Bạn nữ càng ngạc nhiên: “Tớ là Trần Nhan. Tớ biết cậu, cậu học lớp 1 trường cấp hai số 7. Lúc trước tớ học ở lớp 2.”
Trần Nhan... cái tên này khiến Tần Nhiễm Nhiễm ngẩn người, cô nhìn kỹ lại, lờ mờ nhận ra dáng vẻ toả sáng trong tương lai.
Cô không ngờ mình từng học cùng trường cấp hai, rồi cùng lớp cấp ba với nữ minh tinh tương lai Trần Nhan. Lúc đó cô thật sự quá thờ ơ với bạn học.
Biết đến Trần Nhan là vì học sinh lớp cô dạy từng mê thần tượng, lén xem tạp chí có bài phỏng vấn và dán ảnh Trần Nhan lên vở.
“Nhưng chắc cậu không biết tớ đâu. Tớ học dốt lắm, không cùng đẳng cấp với mấy người ngoan giỏi như cậu.”
Cô đậu vào trường trọng điểm nhờ năng khiếu nghệ thuật.
Tần Nhiễm Nhiễm mỉm cười chân thành: “Tớ biết cậu.”
Trần Nhan nhướng mày.
“Cậu rất xinh đẹp.”
Trần Nhan bật cười, mắt cong cong như vầng trăng, sáng bừng cả khuôn mặt. Cô liền ríu rít trò chuyện cùng Tần Nhiễm Nhiễm.
Tần Nhiễm Nhiễm chợt hiểu rằng: hóa ra làm quen bạn mới cũng không khó như cô từng nghĩ.
Nhưng cô vẫn nhớ mơ hồ, trong bài phỏng vấn trên tạp chí Trần Nhan từng nói, bản thân tiếc nuối vì không học bài bản nghệ thuật từ đầu, chỉ học đến hết cấp hai.
Vậy… sao giờ cô lại học ở trường cấp ba trọng điểm này? Có gì đã thay đổi?
_________
Khi Lục Thừa và Tống Tinh Viễn đến lớp, chuông đã reo.
Cả hai vội vã chạy đến cửa trước, khi đi ngang qua ô kính giữa lớp, Lục Thừa nhìn vào trong lớp lập tức đổi ý, quay người đi về phía cửa sau.
Trong lớp đã yên lặng.
Tống Tinh Viễn bước lên bục giảng, nhìn quanh lớp, nhận ra gần như hết chỗ.
“Hả, sao chẳng còn chỗ nào vậy?” cậu lẩm bẩm.
“Ở đây còn một chỗ.” Học sinh ngồi bàn đầu chỉ xuống dưới bục giảng.
Tống Tinh Viễn nhăn mặt nhìn chỗ đó, hỏi: “Lục Thừa, bọn mình ngồi đâu? Hay là nhờ thầy cho thêm bàn, ngồi cuối lớp?”
Nói rồi, quay sang thì phát hiện… không thấy Lục Thừa đâu.
“Tớ ở đây.” Lục Thừa đã vứt cặp lên bàn trống ở hàng cuối, vẫy tay: “Không cần dọn bàn cho tớ đâu.”
Tống Tinh Viễn lập tức hiểu ra, mắng: “Lục Thừa, ông nội cậu! Cậu cố ý phải không!”
Từ nhỏ đến lớn cậu bị Lục Thừa chơi xỏ không ít lần.
Tên này nhìn hiền lành, nhưng bụng dạ khó lường.
Rõ ràng lúc nãy đã thấy chỉ còn hai chỗ, thế mà lại nhanh tay chiếm mất chỗ cuối.
Lục Thừa nhướng mày, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Tống Tinh Viễn tức đến nghẹn họng, tiếp tục chửi: “Lục Thừa, đồ khốn! Tớ tuyệt giao với cậu!”
“Không nghe thấy chuông vào học à? Gào cái gì đấy!” Một tiếng quát giận dữ từ cửa lớp vang lên.
Cả lớp lập tức im phăng phắc.
Tống Tinh Viễn căng thẳng quay lại nhìn.
Giáo viên chủ nhiệm, thầy Đổng Văn Phong với khuôn mặt lạnh như tiền bước vào lớp, ánh mắt nhìn Tống Tinh Viễn như muốn lột da: “Cả hành lang chỉ còn lớp mình còn ồn ào, giống cái gì!”
Tần Nhiễm Nhiễm nhìn thầy, lại là một người quen.
Khi cô đi làm, thầy Đổng đã là giám thị. Bao lần họp giáo viên, cô từng bị thầy điểm mặt vì học sinh gây chuyện.
Vị giám thị tương lai này đúng là đáng sợ thật. Tống Tinh Viễn nãy giờ còn hăng hái, giờ xụ mặt như cà tím héo.
Thầy Đổng trừng mắt: “Còn không mau ngồi xuống!”
Tống Tinh Viễn đành phải về ngồi ở chỗ trống dưới bục giảng, trong lòng nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Lục Thừa.
Lục Thừa lấy sách ra, liếc nhìn bạn cùng bàn bên cạnh. Khi nhận ra gương mặt Tần Nhiễm Nhiễm, cậu khựng lại.
Suốt đoạn đường vừa rồi, Tống Tinh Viễn cứ kể về “cô bạn học ngoan” Tần Nhiễm Nhiễm con gái giáo viên, học giỏi.
Không ngờ một người như vậy lại chọn ngồi bàn cuối. Thật bất ngờ.
Nhận thấy ánh mắt Lục Thừa, Tần Nhiễm Nhiễm quay đầu liếc cậu.
Không chỉ Lục Thừa bất ngờ, cô cũng không ngờ bạn cùng bàn mình lại là Lục Thừa.
Ánh mắt chạm nhau, Lục Thừa mỉm cười, thấp giọng nói: “Chào bạn cùng bàn mới, tớ là Lục Thừa.”
Với Tần Nhiễm Nhiễm, Lục Thừa là một sự tồn tại rất đặc biệt cũng là người cô luôn muốn tránh xa.
Nếu là kiếp trước, chắc chắn cô sẽ không nói chuyện với cậu. Nhưng nay, mọi thứ đã khác rồi.
Cô khẽ đáp lại: “Chào cậu, tớ là Tần Nhiễm Nhiễm.”