Lý Cường đột nhiên ôm chặt đầu, thân thể co quắp thành một khối, run rẩy dữ dội, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng khóc vỡ vụn:
“Máu! Tôi thấy rồi, thấy máu bắn lên tường, đỏ lòm, dọa người lắm! Tiếng cười kia giống như tiếng quỷ gào! Tôi cứ ngồi chồm hổm sau cái thùng rác đó, mãi đến khi không còn âm thanh gì nữa tôi mới dám chạy. Tôi liều mạng mà chạy, giày cũng chạy rớt mà tôi chẳng dám quay lại nhặt. Tôi không dám trở về, tôi sợ bị hai người đó phát hiện, tôi thật sự rất sợ. Ngay cả cảnh sát bọn họ cũng dám giết, lỡ như bị phát hiện, cái mạng nhỏ này của tôi chắc chắn không giữ nổi!”
Hắn thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, cả người mềm nhũn trên ghế. Chỉ còn lại sự hốt hoảng sau một cơn thảm kịch và nỗi sợ hãi ăn sâu tận xương tủy. Trong miệng hắn vẫn vô thức lẩm bẩm:
“Các người coi như tôi chưa từng thấy gì cả, tôi không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy.”
Trịnh Du hận không thể xé toang đầu anh ta ra để nhìn cho rõ ràng cảnh tượng hôm đó:
“Cảnh sát bị hại kia, trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Có đặc điểm gì không?”
Lý Cường điên cuồng lắc đầu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT