Buổi tối, Khương Lăng không ngủ lại khách sạn, sau khi cùng cha mẹ ăn cơm xong liền trở về đồn công an.
Tiêu Văn Quyên lưu luyến không rời, nắm chặt tay con gái, nước mắt dù cố ngăn cũng không kìm được: “Lăng Lăng, mẹ biết, mẹ biết con chưa quen, mẹ không ép con ở lại đâu. Ngày mai ba mẹ sẽ đến đồn công an thăm con, được không?”
Khương Lăng vội đáp: “Được ạ, được, được.”
Sống hai kiếp, Khương Lăng chưa từng thấy mẹ khóc thương như vậy.
Sống hai kiếp, chưa từng cảm nhận được sự âu yếm đong đầy đến thế.
Có chút muốn bù đắp cho những thiệt thòi ngày trước, Tiêu Văn Quyên vừa nhìn thấy Khương Lăng liền ôm chặt, vừa khóc vừa gọi: “Con của mẹ, con thật đáng thương...”
Rất lâu sau Tiêu Văn Quyên mới lấy lại bình tĩnh, mỗi lúc Khương Lăng chuẩn bị rời đi, tay bà lại không ngừng níu kéo, lại ôm lấy, rồi vuốt ve một cách trìu mến, như thể cô là một đứa trẻ nhỏ đang cần sự âu yếm và vỗ về của người mẹ vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT