Khương Lăng thở dài trong lòng.
Văn Tú Phân cứ nghĩ mình giấu giếm rất kỹ, nhưng thực ra Lâm Hiểu Nguyệt đã sớm biết mọi chuyện.
Văn Tú Phân nhìn nét mặt không biểu cảm của Khương Lăng, trong lòng thấp thỏm, giọng run run nói:
“Hôm qua cô nói với tôi, con trai của Tiền Kiến Thiết chịu ảnh hưởng từ cha nó, còn nhỏ mà đã ức hiếp bạn nữ, bị đưa vào Trung tâm giáo dưỡng thiếu niên. Tôi nghe xong thì cả đêm bứt rứt, lo là danh tiếng của tôi bị bôi nhọ, sẽ ảnh hưởng đến Hiểu Nguyệt…”
Trước kia Văn Tú Phân rất sợ công an, cũng không tin vào công an, vì lúc Lâm Thừa Đức đánh đập cô, hắn thường hung hăng nói:
“Tao nói cho mày biết, vợ chồng thì tao có đánh chết mày, công an cũng chỉ coi là chuyện nhà. Vợ trước của tao chết rồi, tao đền cho nhà ngoại cô ta một cục tiền, chẳng có chuyện gì hết, công an không hó hé một câu. Cái đồn công an kia, ai ai ai trong đó cũng đều là anh em của tao, hôm qua còn cùng nhau uống rượu. Mày tính báo cảnh sát? Mày có là cái thá gì!”
Nghe những lời đó quá nhiều, vốn đã không có chút ý thức pháp luật, Văn Tú Phân lại càng sợ công an như cọp, luôn cảm thấy đồn công an là chỗ ẩn thân của loại ác nhân như Lâm Thừa Đức, có chuyện cũng không dám hé miệng, sợ bị trả thù càng khủng khiếp hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play