Anh lại cúi xuống hôn trán Hạ Túy An, khẽ hỏi: “Còn sợ gì nữa?”
Hạ Túy An thuận theo động tác của anh, mở miệng nói: “Sợ chồng rời xa em.”
Động tác của người đang hôn cậu khựng lại một chút, sau đó đúng lúc chuông điện thoại vang lên, Mục Diên Nghi như không có chuyện gì mà bắt máy.
Lúc này đã là buổi tối, từ cửa sổ sát đất của căn hộ nhìn xuống, bên ngoài là cảnh đêm nhộn nhịp vẫn rực sáng ánh đèn, khu đất vàng đắt đỏ dù đêm về cũng chưa từng thiếu ánh sáng.
Tựa như từ đầu đến cuối, Hạ Túy An chưa từng thuộc về thành phố nhịp sống hối hả này. Sau khi Mục Diên Nghi cúp cuộc gọi công việc đột ngột gọi đến, cậu duỗi người một cái, cả người mệt mỏi lười biếng.
Màn hình chiếu đang phát một bộ phim truyền hình vô não nhưng buồn cười, vậy mà hai người chẳng ai bật cười, chỉ có động tác là vô cùng thân mật tự nhiên.
Vừa rồi lúc Hạ Túy An duỗi lưng, động đến vết thương ở cổ tay, tuy không đau nhưng đang vào thời kỳ mọc mô mới nên rất ngứa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT