[Chồng ơi, nhà mình cúp nước rồi.]
Khi dòng tin nhắn này hiện lên trên màn hình máy chiếu, tất cả mọi người trong phòng họp đều sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của vài người là vô thức nhìn lên avatar ở góc trái màn hình, sau khi xác nhận lại vài lần, họ mới dám chắc đây đúng là tài khoản WeChat của người đàn ông mặc vest lịch lãm đang đứng phía trước.
Sau vài giây im lặng, nhóm chat hóng hớt của công ty bắt đầu nổ tung:
[Hả?]
[Sếp Mục bị hack nick à?]
[Vãi, tình hình gì đây? Người đàn ông kim cương kết hôn sớm thế á?]
[Hội chị em thất tình rồi, cả đời này cũng không ngờ có ngày được nghe người ta gọi sếp Mục là chồng.]
[Thôi cầu nguyện đi, yêu đương với sếp Mục hai tháng khéo còn phải bo thêm cho ổng năm trăm tệ ấy chứ?]
Tin nhắn trong nhóm cứ nối đuôi nhau hiện lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người, từ những người hay buôn chuyện đến những người vốn chẳng quan tâm, đều ánh lên vẻ tò mò cháy bỏng.
Sếp Mục của họ là ai chứ? Anh đã “tịnh thân” bao nhiêu năm nay, đừng nói là không gần nữ sắc, ngay cả nam sắc cũng chưa từng thấy qua.
Thế mà hôm nay lại có người gọi anh là chồng.
Với cả công ty mà nói, chuyện này chẳng khác gì một trận động đất.
Mục Diên Nghi vẫn mặt lạnh như thường, khi nhìn thấy tin nhắn ấy, anh mất khoảng hai giây để nhớ lại xem đối phương là ai. Đây là tài khoản WeChat công việc của anh, ngoài đối tác và cấp dưới thì không có người ngoài.
Có lẽ vì avatar mèo con quá nổi bật, cuối cùng Mục Diên Nghi cũng lục ra được chủ nhân của dòng tin kia từ danh sách tin nhắn chằng chịt.
Không thay đổi biểu cảm, anh từ tốn tắt máy chiếu, chỉnh lại tay áo vốn dĩ chẳng có nếp gấp nào, rồi bình tĩnh tiếp tục cuộc họp vẫn đang dang dở: “Báo cáo quý đã được gửi đến hộp thư các bộ phận. So với quý trước, các chỉ số có chiều hướng tăng trưởng...”
--
Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc. Mục Diên Nghi trở về văn phòng ở tầng cao nhất, thanh toán tiền nước, rồi mới trả lời tin nhắn được gửi từ hơn một tiếng trước:
[Quên đóng tiền nước.]
Đối phương nhanh chóng gửi lại một sticker: [Mèo con nháy mắt.jpg]
Lúc Mục Diên Nghi nhắn tin tới, Hạ Túy An đang chơi game.
Cậu thoát ra khỏi game, nhìn một loạt sticker quái dị trong bộ sưu tập, rồi lại vào lại game, mở mic nói với người đang xông pha chiến trường bên kia.
“Gửi cho tao mấy cái sticker đi, dễ thương chút.”
Trong tai nghe vọng lại tiếng giọng khàn khàn: “Gì cơ?”
Quách Tinh và Hạ Toại An là hàng xóm từ nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã, nhưng Hạ Toại An không cho cậu ta dùng từ này vì thấy ghê tởm.
Quách Tinh vốn mặt dày, Hạ Toại An không thích thì cậu ta vẫn cứ gọi. Hôm nay, như thường lệ, cậu ta gửi lời mời chơi game cho Hạ Toại An, người đã bơ mình mấy ngày nay.
Chơi được vài phút thì Hạ Túy An lại thoát ra, còn mở miệng đòi sticker dễ thương. Quách Tinh càng chắc mẩm: “Sticker dễ thương? Đại ca, mày cũng yêu qua mạng hả!”
Vừa bị đoán trúng, Hạ Túy An lập tức mất kiên nhẫn: “Không có yêu đương gì hết, gửi nhanh lên.”
Quách Tinh nhanh chóng gửi sticker qua, hỏi: “Thế cần sticker đáng yêu làm gì?”
Hạ Túy An chọn một cái đáng yêu nhất gửi cho Mục Diên Nghi, đoạn cắn một miếng dưa chuột, vừa nhai giòn rụm vừa nói: “Tao kết hôn rồi, gửi cho chồng tao.”
Nhân vật trong game đang tung hoành ngang dọc bỗng đứng im bất động.
Một lúc lâu sau, một tiếng “HẢ?” kinh thiên động địa vang lên.
Sau cú sốc, game cũng bỏ luôn, Quách Tinh bắt đầu truy hỏi: [Là ai vậy, mới mấy ngày mà đã cưới rồi, có nhanh quá không? Sao lại giấu không nói?]
Hạ Túy An chỉ nhìn màn hình game, im lặng không đáp.
Cậu gặp Mục Diên Nghi là vào nửa tháng trước, giữa mùa đông lạnh cắt da ở vùng Đông Bắc.
Tết vừa qua, không khí lễ hội vẫn còn phảng phất khắp nơi, xua bớt phần nào cái rét buốt.
Nhưng Hạ Túy An vẫn thấy lạnh. Trước khi ra ngoài đã xỏ hai đôi tất, bên trong áo len còn mặc thêm một chiếc gile lông cừu. Vậy mà vẫn phải rúc người lại, hắt xì một tiếng khe khẽ.
Cậu đang đẩy một xe rượu, trên đó chai nào chai nấy đều đắt hơn cả tháng lương của cậu.
Hạ Túy An liếc nhìn mấy gã đàn ông bụng phệ đang trò chuyện rôm rả trong phòng. Chỉ riêng người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm là trông ra dáng con người nhất.
Anh ta mặc một bộ vest màu bạc được là phẳng phiu, đôi chân dài vắt chéo đầy ngẫu hứng, trông còn đẹp hơn cả người mẫu hay minh tinh mà cậu từng thấy trên sàn diễn.
Ngoại hình của anh quá nổi bật, Hạ Túy An bất giác nhìn thêm vài lần, rồi thầm chửi cả anh lẫn những người còn lại một câu: “Một đám dở hơi.”