Hôm nay là ngày đầu tiên cậu làm việc ở đây, một câu lạc bộ cao cấp lớn nhất địa phương. Những người lui tới đây đều là doanh nhân thành đạt có vai vế.
Cậu có ngoại hình ưa nhìn, nên được ông quản lý để mắt tới ngay, ánh mắt nhờn nhụa của lão lướt qua người cậu, nói sẽ cho cậu một mối lớn.
Hạ Túy An nén lại ham muốn đấm vào mặt lão ta, nhận lời rồi cùng những người khác đi vào.
Ai ngờ đám “khách sộp” trong miệng quản lý lại tự mang rượu theo.
Vốn đã chẳng vui vẻ gì, giờ tâm trạng cậu càng tệ hơn. Cậu đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, nếu không nhìn vào ánh mắt thì trông cậu vẫn rất ngoan ngoãn, vâng lời.
Chẳng mấy chốc, Hạ Túy An phát hiện ra bọn họ bắt đầu bàn tán về mình.
Họ nói đủ thứ chuyện, cũng có người vẫy tay gọi cậu qua, dù bên cạnh gã đã có người ngồi.
Hạ Túy An ngoài mặt thì cười nói cần giới thiệu các loại rượu, nhưng trong lòng đã đào mồ tổ tông nhà bọn họ lên chửi một lượt.
Đang tính xem có nên bước tới không, thì một giọng nói trầm thấp vang lên phá tan bầu không khí:
“Qua đây. Cởi một món, mười vạn.”
Hạ Túy An sững người, ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của người vừa nói. Người đàn ông cúi mắt nhìn cậu, cảm xúc trong đôi mắt ấy bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại một màu đen tuyền không rõ ý vị.
Cậu xác nhận lại câu nói vừa rồi đúng là phát ra từ miệng người đàn ông đó, bèn hỏi: “Thật không ạ?”
Hạ Túy An biết người đàn ông này. Lúc nãy khi đám người kia nói chuyện, cậu nghe được anh là khách lớn từ phương Nam đến, tên là Mục Diên Nghi, kinh doanh bất động sản.
Mới vài phút trước, cậu còn thầm chửi anh là đồ ra vẻ ta đây.
Mục Diên Nghi có đôi mày sâu, anh chỉ dùng một tay gõ nhẹ lên đầu gối mình: “Cởi.”
Khi anh vừa dứt lời, gã đàn ông ban nãy gọi cậu cũng im bặt, hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ hóng chuyện.
Được xác nhận, Hạ Túy An không chần chừ nữa, không một chút do dự mà cởi nút áo.
Mười phút sau, bên cạnh Hạ Túy An đã chất đống hai cái quần giữ nhiệt, hai cái áo mặc trong cùng một chiếc áo ghi-lê len. Cậu thầm đếm xem mình đã cởi bao nhiêu món.
Khi cởi đến hai đôi vớ, cậu đột nhiên dừng lại: “Vớ tính làm hai món, hai đôi vớ là 40 vạn, tổng cộng bây giờ là 150 vạn rồi, còn muốn tiếp tục không thưa ngài?”
Nhắc tới tiền là tâm trạng cậu như nắng lên sau mưa. Bàn chân trắng muốt giẫm lên nền, cậu cười ngọt ngào, giọng cũng nhẹ hẳn đi.
Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc. Mấy ông già lúc nãy nhìn cậu giờ mặt mày cứng đờ.
Không ai nghĩ cậu người mảnh khảnh thế mà mặc lắm đồ đến vậy. Nhìn đống quần áo dưới chân, họ thầm nghĩ thuê một ngôi sao nhỏ qua đêm cũng chỉ đến mức giá này.
Mục Diên Nghi không nói là có trả hay không, chỉ là tối hôm đó đã đưa Hạ Túy An về khách sạn.
Tại khách sạn, Hạ Túy An thay giày, chủ động c.ởi sạch đồ. Cơ thể thiếu niên sau dậy thì cao gầy, vòng eo nhỏ đến mức có thể ôm gọn bằng một cánh tay. Làn da trắng nõn chưa từng bị nắng chiếu, kết hợp với đường nét tinh xảo trên gương mặt, nhìn thế nào cũng không giống người gốc phương Bắc.
Mục Diên Nghi nhìn một lúc rồi cau mày hỏi: “Cậu đang làm gì?”
Làm gì à? Tất nhiên là... "chuyện ấy" rồi.
Hạ Túy An nghĩ ai cũng hiểu rằng chẳng ai cho không ai cái gì. Trong cái giá cởi đồ đó tất nhiên bao gồm luôn cả dịch vụ "sau đó". Cậu chẳng thấy có gì phải ngại. Dù sao Mục Diên Nghi cũng đẹp trai, có bị đau mông tí thì xét ra vẫn lời chán.
Bán rượu đến đời nào mới gom đủ một triệu. Vậy tính ra thế này là giao dịch lời nhất đời rồi.
Dù trong phòng đã bật điều hòa, nhưng khi toàn thân trần trụi đứng trước mặt Mục Diên Nghi, hai chân Hạ Túy An vẫn run lên vì lạnh.
Cậu vốn sợ lạnh, bèn rụt vai lại, nhắc nhở Mục Diên Nghi: “Khuya rồi, không ngủ sao ạ?”
Ai đã ngờ được rằng, Mục Diên Nghi lại bảo cậu mặc lại quần áo. Anh như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Túy An đang lạnh đến không chịu nổi, nghe anh hỏi vậy liền vừa mặc quần áo vừa đáp: “19 ạ.”
“Còn đi học không?”
“Nghỉ rồi ạ.”
“Người nhà cậu có ở đây không?”
Hạ Túy An khựng lại một chút, rồi đáp: “Người nhà em đều mất cả rồi.”
Mục Diên Nghi cũng im lặng một thoáng, sau đó nói một tiếng xin lỗi rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.
Khi Hạ Túy An đang sắp lim dim ngủ, Mục Diên Nghi mới quay lại. Chẳng bao lâu sau, có người mang đến hai bản hợp đồng. Một bản được Mục Diên Nghi đặt ngay trước mặt cậu.
Mục Diên Nghi nói: “Tiền có thể cho cậu, nhưng phải ký một bản hợp đồng một năm.”
Thì ra không phải kiểu giao dịch một lần dứt điểm, Hạ Túy An cúi đầu nhìn qua hợp đồng, mấy chữ "Hợp đồng kết hôn" cực kỳ nổi bật.
Nội dung không có gì mang tính ép buộc, chỉ là yêu cầu cậu phối hợp với Mục Diên Nghi làm đối tượng kết hôn, điều khoản khá thoáng và dễ chịu. Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, mọi chi phí ăn mặc, ở, đi lại của cậu đều do Mục Diên Nghi lo liệu.
Hạ Túy An lật từng trang đọc đến cuối cùng, Mục Diên Nghi nói: “Có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi.”
Cậu thật sự suy nghĩ nghiêm túc mất mười phút, sau đó ngẩng đầu hỏi với vẻ mặt đầy thắc mắc: “Có bảo hiểm xã hội và lương hưu với ngày nghỉ lễ đúng quy định không?”
--
Trong điện thoại, tiếng gào gào truy hỏi của Quách Tinh kéo Hạ Túy An về thực tại. Cậu đang ăn đến trái dưa chuột thứ ba, qua loa kể lại quá trình gặp Mục Diên Nghi cho Quách Tinh nghe để cậu ta bớt làm ầm.
Quách Tinh nghe xong tóm gọn lại vài ý trong câu chuyện ngắn ngủi của cậu: “Ý mày là mày bị cái tên Mục gì gì đó dắt đi đến tận mấy nghìn cây số xa xôi ở thành phố S? Rồi còn đi đăng ký kết hôn với ảnh chỉ vì ký cái hợp đồng trăm triệu khốn kiếp gì đó! Đại ca, đừng có để người ta bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền!”
Hạ Túy An không vừa lòng, cắn thêm miếng dưa chuột: “Gì mà gọi là hợp đồng khốn kiếp, mày có biết làm lụng bao lâu mới kiếm được một trăm triệu không hả?”
Cậu nói tiếp: “Với lại, người ta còn cho cả bảo hiểm với lương hưu đàng hoàng.”
Điều quan trọng nhất là, Mục Diên Nghi rất giàu. Cậu ở trong biệt thự được nửa tháng, chán quá bèn tra thử giá đất khu đó, suýt nữa thì nghẹn họng, bán cả cậu đi cũng không mua nổi một mét vuông.
Cậu còn lên mạng tra thông tin cá nhân của Mục Diên Nghi, ai ngờ không tra thì thôi, tra rồi giật mình. Tốt nghiệp đại học danh giá, trẻ tuổi tài cao, điều hành tập đoàn niêm yết, khối tài sản dài dằng dặc toàn số không, đến mức Hạ Túy An suýt nữa đếm không xuể.
Điều này khiến Hạ Túy An có một nhận thức mới về độ giàu có của ông chủ nhà mình, tiền bỏ ra bao nuôi cậu đối với Mục Diên Nghi chẳng khác gì đi siêu thị mua một cây cải thảo đang giảm giá.
Cậu thích tiền, mà Mục Diên Nghi lại dư tiền, bây giờ cậu cảm thấy họ đúng là trời sinh một cặp!
Quách Tinh: “Không phải... mày... tao...”
Cậu ta còn định nói gì nữa, nhưng Hạ Túy An đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa, “Thôi, đừng lảm nhảm nữa, ông cúp máy đây.”
Cậu dứt khoát ngắt cuộc gọi, quăng dưa chuột vào thùng rác, dùng mu bàn tay lau miệng, tiện tay chùi luôn lên quần ngủ hai cái, sau đó nhanh chóng bật dậy khỏi ghế sofa.
Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra trước mặt cậu, một đôi chân dài thẳng tắp bước vào trong tầm mắt của Hạ Túy An.
Người còn chưa vào hẳn, cậu đã vui vẻ gọi khẽ một tiếng: “Anh về rồi à, ông xã.”