Hiển nhiên Mục Diên Nghi chẳng biết tự giác, tiếp tục bóc lột sức lao động của Hạ Túy An. Có điều lần này về nhà, anh mang theo vài món đồ.
Hạ Túy An lười xỏ giày, cũng chẳng muốn mang vớ, chân trần chạy ra, nhìn thấy túi đồ trong tay Mục Diên Nghi thì mắt lập tức sáng rực, không còn thấy anh phiền nữa, hỏi luôn: “Chồng ơi mua gì cho em vậy?”
Mục Diên Nghi: “Sao biết là mua cho em?”
“Vì chồng nhà người ta khi về nhà đều mang quà cho người yêu mà.”
“Đó là nhà người ta, chúng ta không phải.”
Không cần Mục Diên Nghi nói, Hạ Túy An đã thấy thứ trong túi, một hộp gỗ trông như rượu, tám phần là quà từ đối tác. Hứng thú của cậu lập tức xẹp lép, âm thầm mắng Mục Diên Nghi là đồ keo kiệt.
Mục Diên Nghi liếc xuống chân cậu: “Không phải lạnh sao? Lạnh mà không mang vớ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play