Bên ngoài là tơ liễu bị gió đêm thổi dập dờn như sóng biển. Lúc tơ liễu đập vào mặt, Liễu Tước vịn khung cửa thét to, “Tượng đất giết người, thiên sư cứu mạng.”
Bóng dáng Trương Mậu Thừa đột nhiên xuất hiện giữa trời đất mênh mông, áo bào màu vàng phết đất vang lên tiếng xào xạc nho nhỏ. Tay ông ta cầm kiếm chém quỷ, cả người vọt tới chỗ cửa sổ và nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng liếc nhìn khắp nơi. Chỉ một cái liếc này ông ta đã thấy pho tượng gốm với gương mặt cổ quái, ánh mắt trống rỗng và cười lạnh, “Là tác phẩm của Tam Thanh Linh, quả nhiên có yêu vật tới.”
Liễu Tước trốn sau lưng ông ta và đột nhiên biến sắc chỉ vào pho tượng gốm nói, “Thiên sư, yêu vật này muốn giết thiếp, muốn giết người nhà họ Từ không để lại ai.”
Trương Mậu Thừa rút kiếm chạy về phía tượng gốm thế là pho tượng lập tức vung kích nghênh đón. Một người một tượng cứ thế đánh nhau, chẳng ai rảnh quan tâm đến một cái bóng đen theo sàn nhà tiến gần bọn họ: Nó trào ra từ bàn chân của Liễu Tước và chảy tới bên cạnh hai người kia giống như dòng nước. Thứ này bốc mùi tanh hôi, nó bò theo chân bàn và lập tức dập tắt ánh nến......
Căn phòng rơi vào tối tăm. Lúc này Trương Mậu Thừa mới ý thức được điều gì đó và “A” một tiếng sau đó hốt hoảng xoay người nhưng đã muộn. Một cơn đau thấu tâm can từ đỉnh đầu lan xuống sau đó ông ta hoàn toàn mất đi tri giác.
***
Lúc tỉnh lại Trương Mậu Thừa nghe thấy tiếng chuông của Xuất Vân Quan. Tiếng động như hòn đá ném vào mặt nước, ngân nga vang mãi. Ông ta lấy tay che trán nhìn nơi xa thì thấy nắng sớm đã phủ lên mái hiên chủ điện của Xuất Vân Quan. Lúc này ông biết giờ dạy học đã sớm qua, đám đồ tử đồ tôn hẳn đã sốt ruột chờ đợi thật lâu. Vì thế ông lập tức phẩy vạt áo và vội vã chạy lên Bích Sơn.
Vị thiên sư của Xuất Vân Quan lướt đi như gió, cả người như vệt sao băng vội vã chạy lên Bích Sơn. Nhưng sau đó ông ta đột nhiên ngồi thụp xuống che mặt khóc, lúc đầu chỉ thút thít, sau đó thành nức nở. Cuối cùng ông ta than khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa. Đến cây liễu bên cạnh cũng không đành lòng hững hờ mà phủ xuống người ông một lớp tơ liễu.
Sao bây giờ ông ta mới phát hiện ra nhỉ? Lúc tỉnh lại và phát hiện bản thân đứng trong khu vườn um tùm của Huống gia nhưng vẫn có thể nhìn một cái đã thấy rõ Xuất Vân Quan giữa sườn núi thì hẳn ông ta nên nhận ra mình đã là một du hồn lơ lửng giữa không trung.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play