Lúc thấy kẻ mà Thừa Bảo dẫn về, Huống Thiên Úy thực sự quá kinh ngạc và vội gọi “Thẩm đại nhân” sau đó nhanh chóng sai người làm pha trà.
Thẩm Mậu Lâm tựa lưng vào ghế ngồi, nước trên người theo góc áo trượt xuống tích thành vũng. Hắn vắt cổ tay áo và không ngẩng đầu lên mà chỉ cười nhạo, “Hiện giờ ta không còn là Thẩm đại nhân nữa.”
Huống Thiên Úy cười: “Quan trường chìm nổi là chuyện thường, trước khác nay khác, Thẩm đại nhân cần gì phải tự coi nhẹ mình."
“Ta nghe nói chủ quân bị bệnh nặng và không dậy nổi.” Thẩm Mậu Lâm hơi hơi mỉm cười nhận lấy an ủi của Huống Thiên Úy và uống một ngụm trà nóng sau đó chuyển câu chuyện sang Huống Doãn.
“Du Nhi quả thực còn cần nghỉ ngơi thêm một thời gian.”
“Ta có thể đi thăm chủ quân không? Lần đầu tiên ta tới nơi này có gây ra chút hiểu lầm với ngài ấy nên trong lòng vẫn luôn băn khoăn.” Thẩm Mậu Lâm nở nụ cười lộ chút hèn mọn khiến Huống Thiên Úy không tiện cự tuyệt.
“Để ta bảo người làm đưa đại nhân đi thay bộ quần áo khô mát,” nàng nhanh nhẹn cười đứng dậy và dẫn đường cho hắn, “Thời tiết tuy nóng nhưng gió đêm vẫn lạnh, đại nhân chớ nên để bị cảm lạnh."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT