“Nói là hoa lê thì không phải, nói là hoa hạnh cũng chẳng đúng, trắng trắng hồng hồng, chẳng lẽ là sợi tơ tình của gió đông......"
Từ Vĩnh Khang vấp phải thứ gì đó và lảo đảo, trong đầu văng vẳng một câu hát không biết nghe được từ chỗ nào. Ngón chân đụng phải thứ gì đó đau điếng khiến thần trí đang chìm trong men say hơi tỉnh táo. Hắn nhảy vài bước về phía trước để tránh sau đó quay đầu nhe răng trợn mắt hét về phía sân nhà không bóng người, “Kẻ nào hơn nửa đêm còn vứt mảnh gỗ giữa sân thế này? Muốn thiếu gia ta ngã chết hả?"
Vừa dứt lời hắn đã nghe thấy bên ngoài có kẻ đáp lại, “Biểu thiếu gia về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta sẽ cho người tới xem.”
Một câu lạnh lùng vang lên rồi biến mất, sau đó chẳng còn gì nữa. Từ Vĩnh Khang thấy thế thì rất tức giận nhưng vì đang ăn nhờ ở đậu nên hắn cũng chẳng dám mở miệng phản bác, chỉ đành khập khiễng đi về căn phòng của mình.
Cảm giác say mang tới uể oải, nhưng đêm nay Từ Vĩnh Khang không được ngủ an ổn. Hắn nằm mơ một giấc mộng kỳ quái như thật như giả.
Trong mộng hắn cũng nằm trên giường ngủ, nhưng đôi mắt lại thấy rõ mọi thứ trong phòng: có bàn ghế, tủ, mọi thứ đều bình thường, chỉ có một cái bóng màu đen cách giường tầm 7-8 thước là kỳ quặc.
“Là...... ai?” Từ Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cái bóng kia và trong lòng dâng lên một chút kinh ngạc. Hắn chậm rãi bật ra hai chữ này nhưng chẳng thấy ai trả lời nên cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, xuống giường và lắc lư đi về phía cái bóng kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT