Nghĩ vậy nên Đông Phương Cát Bạch nhanh chóng chuyển câu chuyện lên người A Thân. Nàng nhìn thoáng qua đỉnh núi bị bao phủ trong màn sương mù màu tím và buồn bã nói, “Không biết Sơn Quân định ở bên trong đó bao lâu? Từ ngày đó tới giờ đã là 7 ngày rồi.”
Huống Doãn nhớ tới lời Triển Thượng nói với A Thân, “Trước kia lúc ngài ấy cứu người thì dù phải phụ khắp thiên hạ cũng không tiếc, sau lại hiểu ra đạo lý thuần hóa mà Đại Vũ từng dùng,” hắn nghiêm túc nói, “Cô nương xem, Sơn quân năm lần bảy lượt buông tha tà ám kia vì thế tới giờ thoạt nhìn ngài ấy thật giống Bồ Tát.”
Lại nghe thấy hai chữ “Bồ Tát” khiến Đông Phương Cát Bạch nhíu mày, “Không biết Đằng Ngọc công chúa là mỹ nhân xinh đẹp tới nhường nào mà có thể khiến Sơn quân nhớ tới bây giờ, dù đã biến thành quỷ cũng không quên được."
Huống Doãn dùng mũi giày xoa xoa mặt đất và lẩm bẩm: “Cũng chưa chắc đã là một mỹ nhân......"
Nói đến đây hắn thấy nàng dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình thì cười nói, “Ta và Sơn Quân quen nhau cũng từ một chữ 'mỹ nhân' mà ra.”
Đông Phương Cát Bạch kinh ngạc, “Ngài nói xem.”
“Cô nương thật sự muốn nghe?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT