Huống Doãn bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức thì nhặt một cái chén sặc sỡ và ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng hắn không ném trúng gã sai vặt tới trình báo mà ném trúng cái giá của con vẹt hắn nuôi ở nơi hành lang thế là hiện trường càng thêm nháo nhào.

Đám tỳ nữ và gã sai vặt trong viện thấy chủ nhân tức giận vì bị đánh thức thì sợ tới độ không dám ho he một tiếng nào. Lúc Huống Doãn mặc áo bào ra cửa thì vẻ giận dữ đã biến mất. Hắn chỉ nhìn gã sai vặt đang quỳ trên mặt đất và hỏi, “Chuyện gì?”

“Chủ quân.” Gã sai vặt kia vẫn không dám ngẩng đầu nhưng giọng đã bình tĩnh bởi hắn hiểu tính nết chủ nhân nhà mình. Tuy thi thoảng Huống Doãn sẽ cáu giận ném bát ném đĩa nhưng chưa từng thực sự gây tổn thương cho người khác. Hắn chỉ so đo với bạc nên đám hạ nhân trong nhà ngoài mặt thì cung kính còn trong lòng chả đứa nào sợ hắn.

“Chủ quân, có khách tới chơi,” gã sai vặt chậm rãi ngẩng đầu, biểu tình trên mặt khá là quái dị, “Là người nhà của dì họ của ngài.”

“Dì họ?"

Huống Doãn nhíu mày: Một tháng trước dì họ của hắn là Từ thị mang theo một nhà trên dưới đến đây cậy nhờ nhà hắn. Huống Doãn nể tình bà ấy mất chồng không lâu, ruộng đất trong nhà lại bị Từ Vĩnh Khang, thằng con trai mê cờ bạc của bà ấy bán hơn nửa nên mới thương hại để nhà bà ấy ở lại. Hắn sắp xếp cho họ một sân viện riêng. Nhưng theo hắn biết thì người của Từ gia đều đã ở đây, sao giờ lại có thêm người tìm tới cửa nữa?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dù có người của Từ gia tới cũng đâu cần đích thân Huống Doãn hắn đón tiếp? Nếu đến việc nhỏ này hắn còn phải làm thì người ở vị trí gia chủ như hắn đã chết vì lao lực từ tám đời rồi.

Gã sai vặt thấy sắc mặt Huống Doãn khẽ thay đổi thì sốt ruột giải thích: “Vốn việc này không dám làm phiền ngài tự ra mặt nhưng...... nhưng người đi cùng lại là chỉ huy sứ Thẩm Mậu Lâm, Thẩm đại nhân."

Huống Doãn chấn kinh: Thẩm Mậu Lâm chính là ngự tiền thị vệ, sao hắn lại đi cùng người nhà họ Từ tới đây?

Còn không hỏi kỹ đã nghe gã sai vặt kia nói, “Người của Từ gia tới đây chính là một vị thiếp thất của chồng dì họ của ngài. Tên nàng ta là Liễu Tước, vốn đã bị chôn theo Từ lão gia......"

Huống Doãn nghe thế thì ban đầu vẫn chưa hiểu việc gì, nhưng đột nhiên đầu hắn như bị sét đánh: Nếu đã chôn cùng thì sao còn tới nhà hắn? Huống chi dượng của hắn đã được chôn nửa năm trước. Từng ấy thời gian đủ để người ta rữa thành bộ xương rồi ấy chứ!

Hắn nghĩ nghĩ, cổ họng nuốt nuốt, bàn tay nhẹ siết lại: Đúng là sợ cái gì thì cái ấy tìm tới. Đời này hắn sợ nhất chính là mấy việc thái thần quái quái nhưng mấy ngày nay lại liên tục gặp chuyện thần quái, đúng là đen đủi.

Hóa ra từ sáng sớm hắn đã cáu giận cũng không phải không có nguyên nhân. Đêm qua Huống Doãn tới vùng ngoại ô thưởng liễu, lúc về trời đã tối. Khi đi qua Bích Sơn ở ngoài thành hắn thấy trong rừng liễu nơi ấy có hai người đang đứng. Đó là một nam một nữ đứng đưa lưng về phía hắn nên hắn không nhìn rõ bộ dạng họ. Huống Doãn nhớ rõ trong rừng liễu ấy có mấy ngôi mộ hoang đã có từ lâu, bia mộ đã vỡ nát không còn đầy đủ. Thế nên lòng hắn kinh ngạc, không hiểu người nào lại ra đây hiến tế lúc tối lửa tắt đèn thế này. Lúc cưỡi ngựa lướt qua hắn không nhịn được quay đầu liếc một cái.

Ai ngờ vị thiếu gia giàu có số một cả nước này mới vừa thoáng nhìn đã suýt thì chết vì sợ. Bởi vì hắn thấy một màn quỷ dị nhất: Trong bóng cây rậm rạp người đàn ông kia cầm một cây roi dài dùng sức đánh vào bộ xương trắng trên mặt đất. Roi bay lên, xương vụn tứ tán giống như cát sỏi.

Mà cô gái bên cạnh hắn thì ôm cánh tay nhẹ dựa người bên một gốc liễu, bộ dạng quen thuộc với hành động kia. Nàng ta nhìn chăm chú vào hành động của đồng bọn, thậm chí có mấy lần roi xẹt qua người nhưng nàng vẫn thờ ơ không có chút động tĩnh nào.

Sức lực của người đàn ông kia cực kỳ mạnh, mỗi roi rơi xuống đều vang lên tiếng chan chát giòn vang. Huống Doãn nhìn thấy hắn băm vằm cái đầu lâu, nửa hốc mắt bắn lên ngọn cây run rẩy cùng đám lá liễu thế là dạ dày cuộn lên và suýt nôn ngay tại chỗ. Nhưng đúng vào lúc này người đàn ông kia lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Sau nửa đêm Huống Doãn lăn lộn trên giường mãi không ngủ được. Hắn cảm thấy một cái liếc mắt kia không thể coi là “nhìn” được. Bởi vì “nhìn” cần cảm xúc, dù là tàn nhẫn, hờ hững, khinh bỉ hay gì đi nữa cũng được, ít nhất phải có cảm xúc. Nhưng đôi mắt kẻ kia lại trống rỗng. Rõ ràng hắn cũng có hai con mắt giống người thường nhưng chúng lại giống hai cái ao tù, không có một chút sức sống nào. Đặc biệt đôi mắt này còn được khảm trên một khuôn mặt trắng xanh, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy giống quỷ.

Cô gái kia cũng chú ý tới trong đoàn người phía trước có Huống Doãn đang nhìn về phía này nên ra hiệu để hắn đừng lên tiếng làm lộ chuyện. Huống Doãn cảm thấy may mắn vì lúc ấy mình có thể nén được tiếng thét chói tai. Hắn xoay cái cổ cứng ngắc và tiếp tục cùng đồng bạn giục ngựa chạy về phía trước.

Nếu lúc ấy hắn hét lên thì sao? Có lẽ hiện tại hắn đã thành kẻ kia, không, phải là vong hồn dưới roi dài của kẻ kia mới đúng? Nhưng vì sao nàng kia lại ra hiệu cho hắn im lặng? Huống Doãn cũng không nghĩ cẩn thận tới việc này nhưng hắn nhớ rõ thần thái của nàng ta lúc ấy. Nàng ta có vẻ mỏi mệt, có lẽ nàng cũng không muốn đi theo kẻ kia chơi cái trò “Nhàm chán” đó.

Huống Doãn nhìn chằm chằm gã sai vặt dưới bậc thang và cố nén xúc động muốn ném cái bình sứ năm màu trên hành lang ra ngoài. Cuối cùng hắn cắn răng rít hỏi, "Thông báo cho dì họ chưa?"

Gã sai vặt gật đầu, “Người của Tang Du viện đã qua đó.”

***

Sau khi uống một chén trà nóng Từ thị mới cảm thấy thân thể ấm áp hơn một chút. Bà ta hít sâu một hơi và ngước mắt nhìn Liễu Tước đang ngồi đối diện.

Bộ dạng Liễu Tước không hề thay đổi chút nào, môi vẫn đỏ, da vẫn trắng như ngọc, con ngươi đen nhánh. Trâm cài trên búi tóc đen nhánh của nàng ta, trên người là bộ váy vải bông giống hệt hôm hạ táng nhưng sạch sẽ thoải mái, không nhuốm một vết bần.

Đúng lúc này, Liễu Tước cũng nhìn bà ta nở nụ cười lộ lúm đồng tiền khiến Từ thị lạnh cả sống lưng: Sao có thể? Nàng ta là người đã chết nửa năm cơ mà. Hơn nữa chính bà ta là người đã sai người hầu siết cổ nàng ta.

Từ thị còn nhớ rõ lúc xác của Liễu Tước được nâng ra ngoài tuy mặt đã được che bằng lụa trắng nhưng vết dây thừng trên cổ lại cực kỳ đáng sợ. Da thịt nơi ấy bầm dập như đóa hoa tàn. Còn hiện tại cổ nàng kia lại bị áo che khuất khiến bà ta không nhìn rõ.

“Làm phiền lão phu nhân quan tâm, đã không vấn đề gì nữa rồi.”

Giống như đọc được suy nghĩ của bà ta, Liễu Tước đột nhiên nói ra một câu này khiến Thẩm Mậu Lâm và Huống Doãn đang nói chuyện cũng ngừng lại và quay qua nhìn bên này.

Liễu Tước cười và gật đầu rồi nói với hai người họ, “Phu nhân nhớ mong vết thương của thiếp nên thiếp mới nói là vết thương kia sớm khỏi rồi.”

Từ phu nhân nghe thế thì giật mình sợ nàng ta để lộ chuyện mình bị siết cổ chết. Cũng may Liễu Tước không nói gì nữa mà bưng chén trà nhẹ thổi hơi khói trên đó.

Huống Doãn cũng đang nhìn Liễu Tước. Hắn cảm thấy người này thoạt nhìn ôn hòa ngoan ngoãn nhưng quanh người lại mang theo hơi thở lạnh như băng làm hắn nhìn đã thấy sợ. Vì thế hắn xoay mặt nói với Thẩm Mậu Lâm, “Thẩm đại nhân, ngọn nguồn chuyện này đến tột cùng là thế nào vậy?"

Thẩm Mậu Lâm trầm ngâm một lát mới kể rõ ngọn nguồn cho hắn.

Hai tháng trước trong cung có quái vật xuất hiện, là một con chuột khổng lồ con chuột kia to vô cùng.

Yêu vật kia ngậm mất một con thiên nga trong gia yến của Tuyên Đức hoàng đế sau đó cắn cái mũi của ngự tiền thị vệ tới bắt nó. Rồi nó lại trộm ngọc ấn truyền quốc ngay dưới mí mắt hoàng đế, ngay tại Tây Uyển Các được canh chừng nghiêm ngặt.

Tuyên Đức hoàng để giậm tím mặt và lệnh cho thủ vệ chung quanh chém giết con yêu vật để tìm lại ngọc ấn. Nhưng Thẩm Mậu Lâm thống lĩnh thị vệ bận rộn nửa tháng lại chẳng thu được gì bởi vì mỗi khi phát hiện ra con chuột kia bọn họ đều vồ hụt.

“Việc này nói ra quả là kỳ quặc,” Thẩm Mậu Lâm nhớ tới tình cảnh lúc ấy thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Ta đi tuần tra nhiều ngày rốt cuộc cũng phát hiện ra con yêu vật kia trong một đêm trăng tròn. Khi ấy nó núp bên cạnh cái đồng hồ mặt trời bên ngoài Tây Uyển Các, đầu hơi ngẩng giống như đang tắm trong linh khí của trời đất. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Ta lặng lẽ lẻn tới gần, nhân lúc nó chưa kịp chuẩn bị mà chém nó thành hai mảnh. Thậm chí ta còn cảm nhận được máu nó bắn ra mặt đất, mùi tanh hôi khó ngửi nhưng

Thẩm Mậu Lâm trầm ngâm một lát mới nhíu mày nói tiếp, “Nhưng lúc ta đứng thẳng dậy và nhìn về phía đồng hồ lại thấy trên mặt đất chỉ có một cái bóng, là bóng của con chuột kia. Nó treo trên kim đồng hồ và lắc lư qua lại sau đó biến mất vô tung.”

“Đêm đó có hai thái giám và một cung nữ bị cắn chết. Nguyên nhân chết giống nhau, đều bị răng nhọn cắn đứt động mạch cổ. Mà ba người này đều là người hầu cận bên cạnh Thánh Thượng. Bệ hạ nghe thấy thế thì càng thêm tức giận và lệnh cho các đội thủ vệ phải đánh chết con quái vật trong vòng 10 ngày. Ta thầm kêu khổ và biết việc này còn khó hơn lên trời nhưng chẳng dám hó hé nửa lời. Ta chỉ đành mang theo mọi người tiếp tục lùng sục các nơi, hy vọng có kỳ tích xuất hiện.”

Nói đến đây Thẩm Mậu Lâm cười và nhìn về phía Liễu Tước, “Ta không ngờ kỳ tích lại tới thật."

Lúc chỉ còn ba ngày là tới thời hạn, Thẩm Mậu Lâm nhận được trình báo của thuộc hạ nói đã phát hiện con chuột kia dưới vọng lâu ở Ngọ Môn. Lúc đó hắn đang sốt ruột vì nhiều ngày chưa tìm ra tung tích con chuột vì thế lập tức dẫn người tới đó. Nhưng tới vọng lâu rồi lại nghe phó sử đứng canh ở đó nói con yêu vật đã chạy tới Ngọ Môn và đi về phía tây.

Đoàn người cũng vội vã chạy theo hướng tây, trên đường đi họ có thể nhìn thấy một cái bóng lắc lư phía trước nhưng mãi chẳng thể tới gần. Mưa tên bắn ra nhưng không cái nào bắn trúng cái bóng kia. Cứ thế chạy hai ngày, tới ngày thứ ba bọn họ theo cái bóng tới một cánh rừng rậm và phát hiện bóng dáng kia đã biến mất.

Lúc ấy là giờ Hợi, bóng đêm dày đặc, mây che nửa vầng trăng, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá. Thẩm Mậu Lâm dừng ngựa nhìn quanh lại thấy trên cỏ cách đó không xa có một ngôi mộ lớn, mới tinh. Dưới ánh trăng chiếu rọi nó lấp lóa ánh bạc.

Hắn xuống ngựa, thủ vệ phía sau cũng xuống ngựa. Mười mấy người cầm đao đi về phía trước, khi còn cách ngôi mộ chưa tới ba trượng họ mới đọc rõ chữ ghi trên bia mộ: Mộ của Binh mã chỉ huy sứ Từ Chi Nhan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play