Nhưng lúc này đầu óc Trần Vọng choáng váng, hồn xác như sắp tách rời, chỉ còn một sợi dây mong manh níu giữ, lời Vân Tiểu Yêu nói chỉ lướt qua bên tai, chẳng đọng lại chút gì. Hắn thậm chí không muốn để ý đến Vân Tiểu Yêu nữa.
Mỗi khi Trần Vọng lười đối phó với ai sẽ lạnh mặt, cũng chẳng buồn mở miệng. Nhưng lần này không phải hắn cố ý lạnh nhạt với Vân Tiểu Yêu, mà là vì quá mệt. Đến cả nghĩ cũng lười, Trần Vọng buông cổ tay Vân Tiểu Yêu ra rồi nhắm mắt lại.
Vân Tiểu Yêu không phân biệt được là hắn không muốn nói hay là không còn sức để nói, nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Vọng, rõ ràng chẳng phải trạng thái thoải mái gì, y cũng thức thời không gặng hỏi thêm. Làm chuyện trước mắt vẫn là quan trọng hơn.
Vân Tiểu Yêu lấy một chiếc khăn khô, lau mồ hôi trên mặt Trần Vọng, sau đó đỡ hắn nằm ngay ngắn, còn giúp cởi giày. Trần Vọng thân hình cao lớn, nặng hơn y nhiều, Vân Tiểu Yêu phải dùng hết sức mới có thể đỡ hắn nằm ngay ngắn, xong việc chính mình cũng toát cả mồ hôi.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng y lại có kinh nghiệm chăm người bệnh, lúc Phương Thúy Trân lâm bệnh, phần lớn thời gian đều là y và Vân Phú Sinh chăm nom.
Vân Tiểu Yêu rót một cốc nước, nâng đầu Trần Vọng lên, kê miệng hắn vào miệng cốc để đút nước. May mà Trần Vọng còn có phản xạ nhấp từng ngụm, không bị sặc.
Đút nước, lau mồ hôi xong, Vân Tiểu Yêu đặt chân đèn lên chiếc ghế nhỏ đã chuẩn bị sẵn, rồi ngồi bên mép giường canh chừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT