Trăng sáng sao thưa, vạn vật đều lặng lẽ. Thôn Thanh Khê đã hạn hán gần ba năm, tiếng chim kêu côn trùng réo vang chẳng còn, chỉ có nhật nguyệt vẫn như xưa.
Đợi đến khi Vân Tiểu Yêu và Phương Thúy Trân ngủ say, Trần Vọng và Hà Ngọc Liên mới từ phòng mình bước ra. Hai mẹ con thắp đèn lồng, đi về phía rừng trúc sau núi – nơi đã bị chặt sạch.
Trần Vọng đi để dị hóa nước, vốn khi rừng trúc còn đó, phía dưới sườn dốc có một giếng nước ngầm. Lượng nước không nhiều, nhưng người trong thôn đi lên núi đốn củi cắt cỏ, khi đi ngang qua đều dừng lại vốc nước rửa mặt hoặc giải khát.
Sáng nay, Trần Thiên Phúc trước kêu lý chính tới trì hoãn thời gian, đồng thời cho người nhà ra ngoài tìm nguồn nước; đến chiều những người đó xuất hiện ở sau sườn núi chính là vì nghi ngờ nước nằm ở đó. Nay nơi ấy đã bị họ giẫm nát mà không phát hiện gì, đúng lúc thuận tiện cho Trần Vọng hành sự.
Ánh đèn lồng chiếu sáng có hạn, lấy hai mẹ con làm trung tâm, chỉ soi được ba bước quanh mình.
Xa xa núi non mờ mịt, gần đó gió nhẹ lướt qua, thôn Thanh Khê khô hạn ba năm, đất đã hóa cát, tuy không nhìn thấy nhưng Trần Vọng vẫn cảm nhận được gió đêm mang theo hạt cát lướt qua mặt.
Hắn đi trước mở đường: “Nương đi sát theo con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT