Thành phố phương Bắc không có mấy cây cầu to đùng như trong phim truyền hình, kiểu chuyên dùng để tạo cảm giác sang chảnh, đứng đó có thể nhìn thấy biển hay sông gì đó. Chỗ này chỉ có mấy cây cầu vượt dành cho người đi bộ bắc ngang qua những con đường chằng chịt. Người đứng trên đó, chưa tới hai phút là chắc chắn sẽ bị khói xe và bụi bặm phả đầy mặt.
Có một khoảnh khắc, thật sự là có, trong đầu Giang Khả Chu hiện lên suy nghĩ muốn nhảy thẳng từ trên cầu xuống.
Nếu dưới chân là mặt nước, có khi cậu thật sự đã nhảy rồi. Đáng tiếc phía dưới toàn là xe chạy vèo vèo, nếu có người đột nhiên rơi xuống, tám chín phần mười là sẽ gây ra tai nạn liên hoàn. Giang Khả Chu không có cái sở thích tự tìm đường chết mà còn kéo theo người khác chết cùng, cậu vòng qua một sạp dán màn hình điện thoại, tìm một chỗ trống, chống cùi chỏ lên lan can, nặng nề thở ra một hơi tạp khí.
Thế nhưng cái cảm giác nghẹn lại nơi lồng ngực, như bị chặn cả hô hấp ấy, vẫn cứ quẩn quanh không chịu tan.
Lan can không cao lắm, nhìn xuống theo hướng xe chạy, sẽ sinh ra ảo giác như thể bản thân sắp rơi xuống, hoặc bị hất tung lên. Mà chỉ có loại kích thích kiểu này mới khiến tim đập nhanh hơn, máu dồn lên đầu và tứ chi, những ngón tay ngón chân lạnh cứng trong gió xuân cuối mùa cuối cùng cũng bắt đầu lấy lại chút cảm giác.
Giang Khả Chu lấy điện thoại trong túi ra, lục lại đống cuộc gọi nhỡ tích tụ từ đêm qua trong nhật ký cuộc gọi, gọi lại.
Khoảnh khắc chờ được kết nối như bị kéo dài vô tận, âm thanh điện tử đơn điệu vang lên bảy tám tiếng, đối phương cuối cùng cũng nhận điện thoại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play