“Phải rồi, nếu em không nhắc thì tôi còn chẳng nhớ ra,” Diệp Tranh trách móc, “Em xưa nay kín miệng, cố chấp, thuộc loại biết chuyện mà không chịu khai báo. Tự em đếm xem vì chuyện này đã phải vào viện bao nhiêu lần rồi? Tự ý quyết định thì có kết quả tốt đẹp gì chưa?”
Giang Khả Chu không rõ có nghe lọt tai hay không, chỉ ậm ừ một tiếng không rõ ràng.
“Ừ cái gì mà ừ,” Diệp Tranh qua lớp chăn vỗ nhẹ vào người cậu một cái, “Biết nghĩ đi. Lần này coi như bỏ qua, nhưng quá tam ba bận, còn dám giấu tôi thêm lần nữa, tôi sẽ mặc kệ em luôn.”
Ngữ khí, động tác của anh đều nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn có vẻ nửa thật nửa đùa, chỉ là trong âm cuối của câu nói lại ẩn chứa một tia dè dặt khó nhận ra. Câu nói này như khoét một lỗ nhỏ trong lòng anh , nỗi hoảng loạn và bất an giấu từ đêm qua lập tức trồi lên khỏi mặt nước, run rẩy mà hiện hình.
Đáng tiếc, người mà anh dốc gần nửa lòng thành để quan tâm lại không mang theo kính hiển vi.
Giang Khả Chu tuy tỉnh lại khá nhanh, nhưng dù sao vẫn đang bệnh, tinh thần uể oải, không ngồi lâu được, mới nói vài câu đã lộ vẻ mệt mỏi. Diệp Tranh quan sát sắc mặt, lập tức ngừng câu chuyện, bảo cậu nằm xuống kéo chăn đắp kỹ, rồi cúi người hôn nhẹ vào khóe môi: “Ngủ đi, tôi ở đây trông em.”
Ánh mắt rã rời của Giang Khả Chu lướt qua mu bàn tay anh đang chống bên giường, buồn ngủ đến mức nói năng lộn xộn: “Anh về đi... Không biết lúc nào tôi mới tỉnh, đừng đợi nữa...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT