Cảm giác duy nhất là lạnh.
Gió len lỏi qua khe cửa sổ không đóng kín, thổi làm cánh cửa sắt cũ kêu loảng xoảng. Trong không khí ngập mùi đất ẩm mốc, đêm dài lê thê như chẳng bao giờ có hồi kết. Như thể quay về năm mười lăm tuổi, bàn tay bàn chân mãi không ấm nổi, chiếc áo bông cũ chẳng chắn nổi gió, những bức tường xám lạnh như băng... tất cả hợp thành ký ức về một mùa đông đau đớn như dao cứa.
Cuộc sống giống như một xoáy nước khổng lồ, thỉnh thoảng có thể cố gắng ngoi lên được đôi chút, nhưng phần lớn thời gian đều bị cuốn theo dòng, trôi nổi bấp bênh.
Ngày qua ngày tuyệt vọng, vô số lần đứng trên sân thượng, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, gió gào thét bên chân như một cám dỗ vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào.
Không thể chết…
Như có một giọng nói vẫn không ngừng giữ lấy cậu bên tai, lúc đầu là tiếng phụ nữ nức nở yếu ớt, sau đó là giọng đàn ông giận dữ quát nhẹ. Lạ thật, rõ ràng từng câu đều chẳng phải lời hay ý đẹp, toàn là kiểu trách móc “phiền chết đi được”, vậy mà vẫn như có ai đó đang nắm lấy tay cậu, kéo cậu từ bờ vực sụp đổ trở lại mặt đất vững vàng.
Cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn từ nền xi măng truyền lên từ lòng bàn chân, nhanh chóng lan khắp từng khúc xương nhô ra, như thể toàn bộ dây thần kinh trên người đều cùng lúc bừng tỉnh. Giang Khả Chu rùng mình một cái, bất ngờ mở bừng mắt từ trong hôn mê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT