‘’Lần trước em uống say, chính Tiểu Giang đưa em về nhà cũ''. Ngón tay đặt trên tay vịn ghế của Diệp Tuấn nhẹ gõ lên mặt gỗ nhẵn bóng, thong thả hồi tưởng lại: “Dì Tống thấy chú say quá, định cho chú uống nước sơn tra lê ướp lạnh để giải rượu, nhưng là cậu ấy ngăn lại, nói dạ dày chú không tốt, sợ bị lạnh.”
“Lúc đó mặt dì Tống sầm lại ngay, chỉ vì đông người nên không tiện phát tác. Sau đó bưng nước nóng lên, tay chú run vì say, cầm không vững cốc nước, cũng là cậu ấy đưa tay đỡ lấy, nửa cốc nước hắt hết lên tay mình.” Trong mắt Diệp Tuấn lộ ra chút cười giễu, “Anh đứng ngay bên cạnh chú còn phản ứng không nhanh bằng cậu ấy.”
“Anh chưa từng nghe nói ai 'trời sinh' đã giỏi chăm sóc người khác đến vậy, chu đáo đến mức khiến đám người thân như tụi anh cũng phải xấu hổ. Huống hồ tính cậu hay dè dặt, nếu không thực sự tin tưởng cậu ấy, sao chú có thể yên tâm để cậu ấy đưa về?”
Diệp Tranh hoàn toàn mờ mịt: …
Mấy chuyện đó xảy ra từ bao giờ vậy chứ?!
Anh cố gắng nhớ lại chi tiết tối hôm đó, nhưng chẳng thể tìm thấy chút ký ức ấm áp nào như Diệp Tuấn nói. Điều duy nhất còn lại trong trí nhớ là sáng hôm sau tỉnh dậy, nghe nói người đưa anh về là Giang Khả Chu, và sự nghi ngờ lẫn đề phòng âm thầm nảy sinh trong lòng.
Anh vốn có sự phản cảm bẩm sinh với việc “bước vào nhà người khác”, giống như chứng sạch sẽ cố hữu của mình, rất khó chữa khỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT