Bùi gia có một tòa lầu cao bảy tầng, rất thích hợp để dựa lan can nhìn xa, ngắm cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt.
Bùi Như Hành dựa vào lan can, lòng đầy u sầu, chắp tay ngâm nga: “Tự tại phi hoa khinh tự mộng.” (Hoa bay tự do nhẹ tựa như giấc mộng)
Trần Bảo Hương đứng sau hắn “oa” lên một tiếng: “Gió trên này mạnh thật.”
Hắn khựng lại một chút, nhìn nàng: “Thời kiến u nhân độc vãng lai.” (Thỉnh thoảng thấy người ẩn dật một mình qua lại)
“Sao ở đây lại treo một tấm bảng gỗ?”
“Lưu đắc la khâm tiền nhật lệ…” (Lưu lại vạt áo lệ ngày trước…)
“Hình như sư phụ ta cũng chưa ngủ.” Trần Bảo Hương nhón chân nhìn về hướng phòng của Tôn Tư Hoài. “Người tuổi đã cao như vậy, mà thân thể vẫn còn rất tốt!”
Trên lầu cao yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng gió.
Trần Bảo Hương đang vui vẻ thì cảm thấy có gì đó không đúng: Khoan đã đại tiên, sao mặt Bùi công tử lại tối sầm? Trông như muốn nói chuyện với ta nhưng lại không nói ra.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play