Chương 12: Nhà ăn bắt đầu buôn bán

Sau khi được dọn dẹp, nhà ăn sáng bừng hẳn lên.

Sàn gỗ sẫm màu sáng bóng đến mức có thể soi gương, đèn chùm pha lê từ trần nhà cao vút tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, phủ khắp không gian.

Bên trái, cạnh cửa sổ, là 6 chiếc bàn tròn, mỗi bàn bày bốn chiếc ghế có đệm mềm. Phía bên phải là dãy bàn vuông dành cho nhóm 6 người. Ở trung tâm, một quầy phục vụ hình chữ nhật được bố trí theo kiểu tiệc đứng, có vách ngăn bằng kính pha lê trong suốt.

Sau quầy là một quầy điểm tâm cao tầm hai mét, toàn bộ đều bằng kính sạch sẽ bóng loáng, phía trên là mặt bàn đá cẩm thạch trắng bày sẵn khay thức ăn.

Trong bếp, Phương Hữu Vi và Tiểu Võ đang tất bật dọn dẹp. Dầu mỡ đóng cặn trên máy hút khói là phần khó xử lý nhất.

Nhưng giờ đây, tất cả đều sáng bóng như mới, dụng cụ nhà bếp được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

“Giá mà có dị năng hệ Thủy, dọn cái này trong một giây là xong.” Tiểu Võ vừa bước ra, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.

Cố Niệm nghe vậy tưởng tượng một chút, đúng thật. Dị năng hệ Thủy chỉ cần điều khiển dòng nước xoay một vòng là sạch bong.

Phương Hữu Vi cười:

“Nhưng người thường không thể làm thế. Dọn dẹp kiểu này phải kỹ. Tôi quen một người hệ Thủy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dùng để… rửa giày cho mình thôi!”

Tiểu Võ nốc nửa chai nước rồi gật gù:

“Nói cũng phải, dị năng không đủ cao, còn phải luyện tập thêm. Điểm này thì Anh Tần có tiếng nói.”

Tần Mặc khống chế dị năng hệ Lôi cực kỳ tinh tế: không chỉ kiểm soát được dòng điện theo ý muốn mà còn có thể dẫn điện trong môi trường kim loại hoặc nước, khiến sức công phá tăng gấp bội.

 nạp điện có thể là chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể… dẫn sét.

So với hắn, Tiểu Võ còn thấy may mắn vì mình thuộc hệ Lực Lượng, ít nhất không cần ngày ngày điên cuồng luyện tập như Anh Tần.

Tần Mặc ngồi dựa vào mép giường, giọng dửng dưng:

“Luyện nhiều là được.”

Sắc trời dần tối, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một góc trời.

Cố Niệm vốn định đích thân nấu cơm cảm ơn mọi người, nhưng vừa đứng dậy đã bị Phương Hữu Vi đè vai ngồi xuống.

“Bà chủ Cố,” hắn cười, “Hôm nay để tôi nấu. Ngày mai nhà ăn khai trương rồi, nói thật, trong lòng tôi cũng hơi thấp thỏm. Nhiều năm không đứng bếp nghiêm túc, cũng không chắc tay nghề còn tốt không. Các người ăn thử rồi góp ý giúp tôi nhé!”

Tiểu Võ nghe có ăn liền hớn hở:

“Anh Phương, anh làm đi! Tôi miệng độc lắm đó, thích nhất là bới lông tìm vết… Nhưng mà, đồ anh nấu tôi chưa bao giờ chê nha!”

Tần Mặc đá hắn một cái:

“Miệng thì độc, bụng thì thèm!”

Tiểu Võ hi hi ha ha trốn tránh:

“Thèm thì sao! Người ta là đầu bếp chính mà, Bà chủ Cố còn chưa nói gì, anh lo gì!”

 

Chưa đầy một tiếng sau – Một bàn cơm thịnh soạn

• Sườn heo chua ngọt

• Thịt xào cay

• Bí đỏ tẩm bột chiên tempura

• Canh gà nấu nấm hương

Món nào cũng dậy mùi, hấp dẫn vô cùng.

Tiểu Võ vốn đang định gỡ xương trứng gà thì đã thốt lên liên tục tám trăm lần cảm thán:

“Ngọa tào!”

Cố Niệm cảm thấy như nhặt được báu vật. Đặc biệt là món sườn chua ngọt – món tủ của cô.

Cắn một miếng, vị ngọt nhẹ như mật ong lan tỏa, theo sau là vị chua dịu như vỏ cam lên men. Nước sốt sền sệt nhưng không hề ngán, bao trọn từng miếng sườn mà không dính răng. Cắn nhẹ còn có thể kéo thành sợi. Hậu vị lưu lại vị caramel thoang thoảng.

"Ngon quá!" – Cố Niệm cảm thán.

Tần Mặc mỉm cười:

“Anh Phương, nhiều năm vậy rồi mà tay nghề của anh vẫn y nguyên.”

“Các ngươi ăn ngon là tôi vui rồi,” Phương Hữu Vi cười rạng rỡ.

Từng tưởng sẽ phải vĩnh viễn rời xa gian bếp, không ngờ hôm nay vẫn có thể đứng đây, làm ra bữa cơm đàng hoàng cho mọi người.

“Thơm quá! Canh gà này thật sự quá đỉnh!” – Tiểu Võ ăn miếng thịt xào cay mà thốt lên.

Cố Niệm còn đặc biệt bảo mang một phần về cho Nguyệt Nguyệt, chén đĩa thì bỏ vào máy rửa tự động. Ánh trăng màu bạc đổ xuống, dịu dàng phủ lên cả nhà ăn.

Cố Niệm thầm nghĩ:

Đêm nay chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.

 

Sáng hôm sau – Nhà ăn chính thức đón khách

Tầng hai khách sạn có bảng chỉ dẫn rõ ràng, ghi chú vị trí nhà ăn.

Tân Hoan ngủ một giấc say sưa, sáng dậy tinh thần sảng khoái. Mở cửa phòng thì đúng lúc gặp Lão Thương đang từ dưới lầu đi lên.

“Đội trưởng Tân, sáng rồi, cùng đi ăn sáng đi!”

Sáng sớm, Lão Thương đã tiêu 1 tín dụng  để giặt quần áo, còn bắt chuyện với Bà chủ Cố. Sau đó đi dạo quanh khách sạn và kết thân được với vài người – trong đó có Tiểu Võ, cũng là dị năng giả hệ Lực Lượng nhưng cấp cao hơn.

Tân Hoan nghe xong mới nhận ra khách sạn này… còn có khách khác.

Tối qua cô về phòng là nằm lì, đến bữa cũng chẳng xuống. Bây giờ bụng réo liên hồi.

 

Vào nhà ăn – Mùi thơm ngập tràn

Tân Hoan vừa bước vào đã kinh ngạc trợn tròn mắt.

Hương thơm thức ăn ngập trong không khí. Một nam nhân mặc đầu bếp phục trắng đang bận rộn sau quầy. Quầy ăn sáng đã mở, có màn thầu, bánh bao, mì, phở các loại.

“Bánh bao mới ra lò đây! Mời quét mã bên này!” – Đầu bếp nhanh tay xếp bánh bao lên khay.

Trần Nghiên vừa lấy phần ăn, thấy Tân Hoan thì ánh mắt sáng lên:

“Hoan Hoan, em cũng xuống ăn sáng à? Đồ ăn chỗ này tiện nghi lắm ——”

Tân Hoan chẳng buồn nhìn, bước thẳng qua hắn.

Cô chọn 2 cái màn thầu lớn, một phần thịt xào cay, một phần bí đỏ chiên giòn, thêm một bát canh gà. Tổng cộng hết 18 tín dụng  – quá rẻ.

Phía sau, nụ cười trên môi Trần Nghiên cứng đờ, cuối cùng đành quay về bàn với Tiền San San.

Cô nàng vừa lấy khăn giấy lau bàn vừa cau mày:

“Biết ngay cái khách sạn nát này chẳng có món gì ra hồn! Đến bò bít tết còn không có, nhìn đã thấy khó nuốt!”

Trần Nghiên vẫn dịu dàng:

“Ăn một chút đi, tối qua em cũng chưa nghỉ ngơi được mà.”

Tiền San San đỏ mặt, lườm sang bàn Tân Hoan, thấy đối phương không hề để ý thì càng thêm tức, nhưng lại làm bộ e thẹn rúc vào lòng Trần Nghiên, ngọt ngào nói:

“Đều tại anh đó, đáng ghét!”

Trần Nghiên cười sủng nịch, đưa bánh bao tới miệng cô ta:

“Ừ, đều tại anh. Nào, há miệng.”

Dị năng giả tai rất thính. Dù không biết Trần Nghiên cố ý hay vô tình, nhưng Tân Hoan thì suýt thì nôn.

Từng nghĩ mình quen người này nhiều năm, giờ nhớ lại chỉ thấy như có án tích, cả đời không dám nhắc lại.

 

Không khí vui vẻ – Ăn sáng như tiệc nhỏ

Lão Thương trợn trắng mắt, chẳng buồn chấp. Hắn húp canh gà “rột rột”, kêu to:

“Phương sư phụ, canh gà ngon quá đi!”

Phương Hữu Vi thò đầu ra, cười rạng rỡ:

“Thơm thật không? Tôi hầm đúng 1 tiếng đấy!”

Lão Thương vờ lo lắng sờ lông mày:Tâđooij trưởng Tân, nhìn xem! Lông mày tôi đâu mất rồi?”

Tân Hoan bật cười:

“Tóc còn chưa có, đòi gì lông mày. Sắp thành trứng kho rồi đó!”

“HA HA HA!” – Tiểu Võ mới bước vào đã nghe được, cười lớn.

Cùng Tần Mặc đi tới, hắn bá vai Lão Thương, cười giỡn:

“Uầy, không gặp một lúc mà nghe nói huynh đệ định biến hình à?”

Lão Thương cười ha hả:

“Biến gì mà biến! Đi đi, đừng có chọc tôi nữa!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play