Xe ngựa lảo đảo lắc lư, không lâu sau đã đến tửu lầu lớn nhất kinh thành. Vừa bước vào, một khúc nhạc du dương đã vọng tới.
Triệu Vân Xuyên ngước nhìn, thấy giữa sân đình bày một vật lớn có hình thù kỳ lạ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng ấm áp. Hắn nghĩ đây chính là "dương cầm" mà Thẩm Dương đã nhắc đến. Khác với dương cầm hiện đại, cây đàn này to và thô kệch lạ thường, giống như một chiếc rương gỗ dày nặng được phóng đại, trông vô cùng cồng kềnh.
Trong lúc Triệu Vân Xuyên đang say sưa nhìn ngắm, lòng tràn đầy tò mò và thán phục, giọng nói của Thẩm Dương từ phía sau truyền đến: “Sao nào? Đây chính là món đồ hiếm lạ được vận chuyển từ Tây Dương xa xôi vạn dặm đến đấy, cả kinh thành này tìm không ra chiếc thứ hai đâu.”
Hắn giật mình quay lại, không ngừng gật đầu, thành tâm khen ngợi: “Vương gia, kỳ vật như thế, thảo dân thật sự mở mang tầm mắt.”
Thẩm Dương cười tiến lên, nói với vị nhạc sư Tây Dương đang ngồi trước đàn: “Đánh thêm một khúc nữa, để bạn ta đây được thưởng thức cái hay của nhạc cụ Tây Dương này.”
Nhạc sư gật đầu chào hỏi, ngón tay lại linh hoạt lướt trên phím đàn. Giai điệu dồn dập vang lên khắp tửu lầu, đại sảnh vốn ồn ào bỗng chốc im lặng hẳn. Các tửu khách đều buông chén rượu trong tay, đắm chìm trong thứ âm nhạc chưa từng nghe thấy này.
Sau khi nghe nhạc xong, hai người mới vào phòng riêng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play