Triệu Vân Xuyên thấy Phương Hòe vẫn đầy nghi ngờ, lòng hắn nóng như lửa đốt, diễn xuất lập tức được đẩy lên cao trào. Hốc mắt hắn nhanh chóng đỏ hoe, chỉ trong chớp mắt, nước mắt đã ngập tràn, như những giọt sương mai lung lay trên cánh hoa, sắp rơi xuống. Hắn khẽ cúi đầu, giọng nói run rẩy như bị tổn thương tận tâm can: “Hòe ca nhi, ta không phải phu quân yêu quý của ngươi sao? Ngươi đối với ta ngay cả chút tin tưởng cũng không có sao?”
Rồi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Phương Hòe, tràn đầy vẻ uất ức và khó hiểu: "Tại sao không tin ta?" Vừa nói ra, Triệu Vân Xuyên lại cảm thấy chột dạ, rõ ràng là hắn nói dối mà lại dùng vẻ đáng thương này để lừa Hòe ca nhi, thật là không quân tử chút nào. Nhưng giờ đã cưỡi lên lưng hổ thì đành phải diễn tiếp.
Phương Hòe chưa bao giờ thấy Triệu Vân Xuyên như vậy, lập tức hoảng sợ. Cậu luống cuống đưa tay, lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt hắn, động tác vừa dịu dàng lại vừa vội vã: "Đừng khóc, đừng khóc!" Vừa lau, cậu lại trách móc: “Đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn khóc nhè như con nít thế?”
Mày Phương Hòe nhíu lại, trong mắt tràn đầy sự xót xa và bất lực. Sự nghi ngờ ban đầu dành cho Triệu Vân Xuyên cũng bị tình huống bất ngờ này xua tan đi, trong lòng cậu chỉ muốn an ủi người đang khóc trước mặt.
Phải công nhận, Triệu Vân Xuyên khóc lên lại mang một vẻ đẹp khác. Đôi mắt tuấn tú ngày thường giờ bị bao phủ một lớp sương mờ, hàng mi dài ướt đẫm, run rẩy như cánh bướm dính sương. Chiếc mũi cao thẳng hơi ửng đỏ vì nức nở, những giọt nước mắt trên má lấp lánh dưới ánh nến như những viên trân châu. Vẻ ngoài này thật sự rất câu dẫn, vô cớ gợi lên ham muốn phá hoại sâu thẳm trong lòng người khác.
Ít nhất là lúc này, khi nhìn Triệu Vân Xuyên đang rơi lệ, trong lòng Phương Hòe dâng lên một khao khát không thể kìm nén, muốn đè hắn xuống dưới thân, hung hăng mà bắt nạt một phen. Suy nghĩ này như một tia chớp lóe qua đầu, mang theo hơi nóng bỏng, khiến Phương Hòe giật mình. Khi cậu nhận ra ý nghĩ này thật đen tối, cậu đột nhiên lắc đầu, cố xua tan những ý nghĩ không đứng đắn đó. Cậu tự trách mình: "Sao mình có thể có ý nghĩ như vậy chứ!" Cậu của ngày xưa đơn thuần trong sáng dường như đã không còn nữa, giờ lại bị những suy nghĩ xấu xa như vậy chiếm lấy đầu óc.
Nhưng nhìn Triệu Vân Xuyên vẫn đang thút thít, sự xót xa trong lòng Phương Hòe lại thắng thế. Cậu đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, giọng nói không tự chủ mà dịu dàng đi, đầy thương xót dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc nữa, ngươi khóc làm ta đau lòng!" Giọng điệu của cậu như đang dỗ dành một bảo bối trân quý nhất trên đời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play