Triệu Vân Xuyên không khách khí, ngồi xuống bàn, cầm chén đũa lên ăn một cách ngon lành. Món đậu đũa xào thịt băm thật sự rất đưa cơm, vị mặn đậm đà nhảy nhót trên đầu lưỡi, hắn ăn hết chén này đến chén khác, thấy vô cùng thỏa mãn.
Phương Hòe ngồi bên cạnh, nhìn Triệu Vân Xuyên ăn mà lòng đầy xót xa. Môi cậu hé mở, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt vào. Triệu Vân Xuyên ăn ngon, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Phương Hòe. Hắn dừng đũa, lấy khăn lau miệng, cười nói: “Hòe ca nhi, có gì thì nói đi, giữa hai ta còn gì mà không thể nói chứ? Đừng giữ trong lòng, khó chịu lắm.”
Ánh nến ấm áp tỏa ra trong phòng, Phương Hòe nhìn Triệu Vân Xuyên, ánh mắt đầy sự thương cảm. Cậu chầm chậm đưa tay, ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào mặt hắn. Ngón cái nhẹ nhàng xoa lên chỗ bầm tím, như muốn xóa đi nỗi đau mà Triệu Vân Xuyên đã phải chịu. Rồi cậu hỏi với giọng đầy xót xa: “Đau không?”
Triệu Vân Xuyên cười, trong mắt thoáng vẻ tinh nghịch, cố tình kéo dài giọng: "Vừa nãy không đau, nhưng lúc ngươi sờ thì... có chút đau!" Giọng hắn nửa thật nửa giả, khiến người ta không thể đoán được.
Phương Hòe nghe xong, lườm hắn một cái, trong mắt lại tràn ngập sự bất lực và cưng chiều. Cậu buông tay, thầm nhủ: người này, lúc nào cũng phá hỏng không khí như vậy. Triệu Vân Xuyên thấy Phương Hòe buông tay, nụ cười trên mặt càng đậm, như một đứa trẻ đòi kẹo, lại ghé mặt sát hơn, nũng nịu: “Sờ nữa đi!”
Phương Hòe nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên: “Không phải ngươi nói đau sao?”
Triệu Vân Xuyên lập tức thu lại vẻ đùa giỡn, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm Phương Hòe, nói: “Cho dù đau, cũng chỉ muốn để ngươi sờ. Vì là ngươi, nên thế nào cũng được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play