Tác giả: Vũ Trụ Siêu Nhân
Điền Thúy Thúy không chút suy nghĩ nói tiếp: “Đương nhiên không xứng, họ Triệu lớn lên đẹp lại biết kiếm tiền, gả cho Phương Hòe thật sự quá đáng tiếc.”
Trần Húc cười như không cười: “Vậy sao?”
Thật ra lúc đầu hắn cũng không để ý sự tồn tại của Triệu Vân Xuyên, một đầu bếp sao cao quý bằng người đọc sách, nhưng những người xung quanh lại không nghĩ vậy, thường xuyên bên tai sẽ truyền đến những lời khen ngợi Triệu Vân Xuyên, nghe chói tai.
Rõ ràng hắn mới là thiên chi kiêu tử, bây giờ lại bị một đầu bếp đoạt mất hào quang. Trong lòng Trần Húc khó chịu, chỉ cảm thấy người trong thôn thật sự là quá không có mắt, ngay cả cá và trân châu cũng không phân biệt được.
Điền Thúy Thúy nhận thấy cảm xúc nhỏ của Trần Húc, bất động thanh sắc liếc hắn một cái, sửa miệng nói: “Bất quá trong lòng ta ai cũng không thể sánh bằng Húc ca ca, họ Triệu thì càng không cần phải nói, ngươi là mây trên trời, hắn là bùn dưới đất, hắn xách giày cho ngươi còn không xứng!”
Ừm, trong lòng Trần Húc thoải mái, phải là như vậy.
“Còn gì nữa không?”
Điền Thúy Thúy suy nghĩ một lát, nói: “Ta cảm thấy, hắn hẳn là mệnh Thiên Sát Cô Tinh.”
“Nga?” Trần Húc hứng thú: “Lời này giải thích sao?”
Thấy Trần Húc cảm thấy hứng thú, Điền Thúy Thúy cũng thật cao hứng, điều điều là nói phân tích: “Húc ca ca ngươi suy nghĩ kỹ xem, một người ngoài như hắn lưu lại trong thôn làm con rể không phải nói rõ hắn không có thân nhân sao? Người nhà hắn khẳng định bị hắn khắc chết rồi!”
Trần Húc gật gật đầu, giống như có chút đạo lý.
Điền Thúy Thúy híp híp mắt: “Thật ra còn có một khả năng nữa.”
“Khả năng gì?”
Điền Thúy Thúy tiếp tục phát tán tư duy: “Ngươi nói có khả năng nào hắn là tội phạm bị truy nã, vứt bỏ người nhà bỏ mạng chân trời, cho nên mới có thể không hề vướng bận ở rể không?”
Trần Húc véo một cái vào mông Điền Thúy Thúy, vẻ mặt ái muội nói: “Kêu la, không ngờ đầu óc nàng còn xoay nhanh vậy.”
“Húc ca ca dạy tốt!”
Mỹ nhân trong lòng, Trần Húc có chút tâm viên ý mã, tay cũng bắt đầu không thành thật, Điền Thúy Thúy kiều suyễn liên tục, ngoài miệng còn nói lời lấy lòng: “Húc ca ca nhất bổng, họ Triệu ngay cả móng chân ngươi cũng không sánh bằng...”
“Ta phi!”
Hai người bị thanh âm đột ngột dọa sợ, lập tức văng ra, lấy vẻ tị hiềm.
Phương Hòe quả thực muốn bị tức nổ tung, cậu bước nhanh đi tới, tay không ngừng động tác, vẫn luôn cầm ná bắn ra những hòn đá nhỏ. Hòn đá nhỏ không lớn, nhưng đánh vào người thì thật sự đau.
Người bị đánh chỉ oa oa kêu la, vung tay múa chân.
Người không biết còn tưởng rằng Trần Húc và Điền Thúy Thúy đang nhảy đại thần đâu.
“A a a, ai, ai đánh lén, cút ra đây!”
Vừa nói xong, hai người liền thấy Phương Hòe giận đùng đùng, Trần Húc chạy vắt giò lên cổ, cũng không giữ được phong độ người đọc sách, bắt đầu chửi ầm ĩ: “Phương Hòe, ngươi có bệnh sao, đừng tưởng rằng ngươi như vậy là có thể hấp dẫn ta chú ý, ngươi càng như thế, ta càng chán ghét ngươi.”
Điền Thúy Thúy cũng bên cạnh phụ họa: “Phương Hòe, ngươi có chút tự mình hiểu lấy được không, vô luận ngươi làm gì, Húc ca ca đều sẽ không thích ngươi.”
Phương Hòe không để ý tới bọn hắn, liền như đi săn vậy đánh đôi chó nam nữ điên cuồng này, điên nam một chút, điên nữ một chút, tuyệt không nặng bên này nhẹ bên kia.
“Ngao ngao ngao, đừng đánh!”
“Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng đánh nữa!”
Phương Hòe có nghe bọn hắn không? Sẽ không, mắng cậu thì được, mắng nam nhân của cậu thì không được.
“Các ngươi mới là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, Trần Húc, ngươi chính là một con giòi bọ âm u bò sát, phiền phức ngươi rải một bãi nước tiểu soi gương đi, chính mình thế nào trong lòng không có chút khái niệm sao?”
Từ “bức số” này là Phương Hòe học được từ Triệu Vân Xuyên, tuy không biết ý nghĩa cụ thể, nhưng cậu biết đây là từ chửi rủa.
Phương Hòe tiếp tục phun, sức chiến đấu mười phần: “Điền Thúy Thúy, tìm một đại phu xem kỹ đôi mắt ngươi đi, tuổi trẻ sao lại mù rồi, còn có miệng, hôi chết đi được, ngươi nếu còn dám nói bậy nói bạ, nguyền rủa đầy miệng, tin hay không ta xé nát miệng ngươi!”
Tim Điền Thúy Thúy run lên nhè nhẹ.
Một tiểu ca nhi sao lại bưu hãn như vậy, anh anh anh, nước mắt bọn họ tuôn ra xối xả.
Đá trong túi đã dùng hết, Phương Hòe cuối cùng cũng thu lại cái ná, hai người kia cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, không có chỗ nào còn lành lặn.
Trần Húc lớn tiếng mắng: “Đồ đàn bà đanh đá! Vô duyên vô cớ! Ta nguyền rủa ngươi sinh con trai không có lỗ đít!!!”
Phương Hòe trầm mặt, cậu vốn định buông tha Trần Húc, bất đắc dĩ người này miệng quá tiện, đã vậy thì đừng trách cậu không khách khí.
Nhặt lên một nắm đá vụn liền tiếp tục phóng ra, cũng không đánh vào chỗ khác, chỉ đánh vào cúc hoa của Trần Húc, cúc hoa vốn mềm mại, bị đá kích thích, mùi vị đó đặc biệt chua sảng.
“Ngao ngao ngao!”
Điền Thúy Thúy vốn còn muốn giúp mắng vài câu, nhưng giọng nói như bị nhét cục bông, thương hại nhìn Trần Húc một cái, cũng không quay đầu lại mà tự mình chạy mất.
“Dám mắng con trai tương lai của ta, ta bây giờ liền đánh ngươi đến không lỗ đít!”
“Sai rồi sai rồi, thật sự sai rồi!”
Trần Húc cuối cùng dưới sự tấn công của những hòn đá nhỏ đã chạy mất, cúc hoa đau nhói, đưa tay sờ còn có vết máu nhàn nhạt, trong mắt hắn hiện lên một tia âm u, sỉ nhục hôm nay và ngày sau hắn nhất định phải đòi lại gấp ngàn vạn lần.
Đánh đã, nỗi buồn bực trong lòng Phương Hòe cuối cùng tiêu tan, quay đầu liền thấy Điền Tiểu Hổ có chút ngây ra như phỗng.
Ách…
Phương Hòe vẫn luôn biết trẻ con trong thôn sợ cậu, không khỏi có chút chột dạ, cậu sẽ không dọa người ta ngốc luôn chứ, vừa định mở miệng giải thích hai câu, liền thấy Điền Tiểu Hổ như pháo đốt lao tới, ôm chặt đùi cậu.
Ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn cậu.
“Tiểu cha ngươi thật sự là quá lợi hại! Hay là ngươi đừng làm tiểu cha của ta nữa?”
“Ha?”
Phương Hòe ngây người, chẳng lẽ tiểu tử này cảm thấy mình không xứng với cha nuôi của hắn?
Lạch cạch, Điền Tiểu Hổ đột nhiên vững vàng quỳ xuống đất, từ bỏ đùi bắt đầu ôm lấy cẳng chân: “Tiểu cha, ngươi nhận ta làm đồ đệ đi, ngươi lợi hại như vậy, làm sư phụ ta được không?”
“Dạy ngươi gì?”
“Dạy ta đánh ná!”
Vừa rồi hắn nhìn rõ mồn một, tên không bắn hụt, mỗi cú đều vững chắc đánh vào người, đặc biệt là đoạn đánh vào cúc hoa kia, có thể nói hoàn hảo, tỷ lệ trúng mục tiêu trăm phần trăm.
“Tiểu cha, ngươi cứ nhận ta đi, về sau ta hỏi ngươi mặc áo tang, quăng bồn nâng quan tài!”
Phương Hòe: Ha hả! Thật cũng không cần ha!
Triệu Vân Xuyên không ngờ chỉ trong chốc lát, Điền Tiểu Hổ thiếu chút nữa làm tức phụ hắn chạy mất.
Điền Tiểu Hổ chống nạnh, trên khuôn mặt bụ bẫm vẻ mặt nghiêm chỉnh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tuyên bố với bọn hắn: “Cha nuôi, từ hôm nay trở đi ta liền không có tiểu cha!”
Nghe thấy lời này, Triệu Vân Xuyên đang ở dưới sông loạng choạng, may mà Điền Hướng Văn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
Cái, cái gì?
Não Triệu Vân Xuyên choáng váng, thân thể cũng run nhè nhẹ: “Ngươi, ngươi có ý gì, Hòe ca nhi nhà ta đâu, hắn đi đâu rồi?”
“Hắn đi rồi!”
“Đi đâu rồi?”
“Về nhà rồi!”
Nga, tức phụ không mất, Triệu Vân Xuyên nhẹ nhõm thở phào, thật sự dọa chết hắn.
“Ngươi cái tiểu thí hài này, không thể nói chuyện tử tế sao!”