Tác giả: Vũ Trụ Siêu Nhân
Điền Tiểu Hổ đi đến một kết luận: Tiểu cha chỉ là lớn lên hung, kỳ thật một chút cũng không hung.
Phương Hòe thân thủ mạnh mẽ, không chút tốn sức trèo lên cây, tìm những quả mọc tốt để hái, Điền Tiểu Hổ thì bỏ những quả trên mặt đất vào sọt, chỉ chốc lát sau, đã hái được hơn nửa sọt.
Gần đủ rồi, hái nhiều quá ăn không hết sẽ hỏng, Phương Hòe nhẹ nhàng nhảy, xuống cây.
Khuôn mặt nhỏ của Điền Tiểu Hổ có chút hồng: “Tiểu cha, ta muốn đi tiểu.”
Phương Hòe nhìn quanh một vòng, chỉ chỉ cái cánh rừng khá rậm rạp cách đó không xa: “Đi chỗ đó.”
Nói xong, liền đứng bất động.
Điền Tiểu Hổ mắt mong mỏi nhìn cậu: “Tiểu cha, ngươi không đi cùng ta sao?”
Phương Hòe tuấn mi nhíu lại: “Đây đâu phải buổi tối, ngươi một mình không dám sao?”
Lời này vừa ra, Điền Tiểu Hổ càng ngượng ngùng, hắn thật sự không dám, cha hắn nói đi tiểu trong rừng không an toàn, dễ bị côn trùng không rõ cắn “tước tước”.
Nghiêm trọng nói, “tước tước” sẽ rớt.
Thấy hắn không nói lời nào, Phương Hòe càng nhíu mày chặt hơn, “Ngươi thật không dám?”
Điền Tiểu Hổ rất muốn gật đầu, nhưng nhìn biểu tình của Phương Hòe, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Có gì mà không dám, ban ngày ban mặt đâu có ma quỷ.”
Sau đó rất ra dáng nam tử hán chạy vào rừng nhỏ giải quyết.
Chỉ là tiểu tiện xong lại thấy có mùi là lạ, hắn có chút muốn đi đại tiện, kéo quần lên chạy đến nói với Phương Hòe một tiếng, sau đó kẹp chặt cúc hoa đi vệ sinh.
Phương Hòe đứng dưới gốc cây nhàm chán, đột nhiên cậu thấy trong rừng sâu có một con gà rừng, chân gà rừng hình như bị thương, chân sau nhảy nhảy, trông có vẻ buồn cười.
Ha ha, hôm nay vận may thật không tồi.
Về nấu canh gà tẩm bổ cho tướng công, ai cũng nói làm ở Duyệt Lâu kiếm tiền dễ, Phương Hòe lại không nghĩ vậy, Triệu Vân Xuyên mới ở đó được bao lâu, khuôn mặt nhỏ đã gầy đi một vòng rõ rệt, vừa nhìn là biết mệt rồi.
Thật ra Triệu Vân Xuyên cũng không cảm thấy mệt nhiều, chỉ là dậy sớm có chút không quen, ngoài ra, chính là sau bếp quá nóng, đặc biệt là sau khi xào xong thức ăn, cả người giống như từ chảo nóng vớt ra, kể từ đó, liền càng hết muốn ăn.
Phương Hòe không chút tốn sức bắt được con gà rừng nhỏ, đang chuẩn bị trở về thì nghe thấy cách đó không xa có tiếng động mơ hồ, là giọng nữ.
Nghe lén phi quân tử việc làm, Phương Hòe cũng không muốn nghe lén, cậu biết nghe lén người khác nói chuyện là một hành vi không lễ phép. Nhưng mà, cậu mơ hồ nghe thấy tên của mình, cái thanh âm kia nghe tới phi thường kích động.
Phương Hòe nhịn không được dịch về phía trước, hai tay gạt bụi cỏ, sau đó liền thấy Trần Húc và Điền Thúy Thúy, lúc này hai người đang ôm nhau.
Ách…
Hai người này quả nhiên có gian tình sao?!
Giọng Điền Thúy Thúy thì rất cao vút, tràn đầy phẫn nộ và uất ức: “Ngươi không phải nói sau khi giải hôn với Phương Hòe sẽ cưới ta sao? Thân thể ta đều cho ngươi rồi, ngươi bảo ta làm sao! Ta không sống nổi, ô ô ô... Trái tim ta, thân thể ta đều cho ngươi, ngươi lại làm người phụ lòng, ô ô ô... Ta thật sự không sống nổi nữa!”
Trần Húc ôm chặt Điền Thúy Thúy hơn nữa, trên mặt hắn mơ hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng giọng nói lại rất ôn nhu: “Tổ tông, nàng nhỏ tiếng chút đi, nếu bị người nghe thấy, nàng còn có thanh danh gì?”
“Ngươi đều muốn cưới nữ nhân khác, ta còn cần thanh danh gì?” Nói rồi, Điền Thúy Thúy lại khóc sướt mướt.
Trần Húc đau đầu, thanh danh của Điền Thúy Thúy không quan trọng, nhưng thanh danh của hắn thì quan trọng. Vào thời điểm mấu chốt sắp thành hôn, hắn không hy vọng có bất kỳ lời đồn đại nào lan truyền, trở thành biến số.
Cho nên đối với Điền Thúy Thúy, hắn hiện tại vẫn phải trấn an.
Điền Thúy Thúy buông Trần Húc ra, hai mắt đẫm lệ mong lung đáng thương vô cùng nhìn hắn, mũi đỏ bừng, trông thật sự có vài phần đáng thương: “Húc ca ca, ngươi đừng cưới tiểu thư Tôn gia được không, cầu ngươi… Nghĩ đến ngươi muốn cùng nữ nhân khác chung chăn gối, sinh con đẻ cái, tim ta như bị người đâm dao nhỏ, đau!”
Trần Húc cười lạnh một tiếng: “Ta không cưới tiểu thư Tôn gia, chẳng lẽ muốn cưới nàng sao?”
Điền Thúy Thúy sửng sốt: “Húc ca ca, ngươi, ngươi đã nói muốn cưới ta, ngươi muốn nói chuyện không giữ lời sao?”
“Ta là muốn cưới nàng, nhưng không phải hiện tại cưới nàng.”
Đầu óc Điền Thúy Thúy loạn xạ, hoàn toàn không hiểu ý Trần Húc, giọng nàng run rẩy, nước mắt càng là lạch cạch lạch cạch rơi xuống: “Lời này của ngươi là có ý gì, đầu óc ta ngu muội, không thể so với người đọc sách như ngươi.” Nói chuyện vòng vo tam quốc, phiền chết người.
Trần Húc thở dài, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: “Thúy Thúy, ta rất muốn cưới nàng, nhưng cưới nàng ta có thể được lợi lộc gì đâu, nàng có thể cung cấp tiền bạc trợ ta khoa khảo hay có thể vì ta trải đường công danh sao?”
“Ta, ta...”
Điền Thúy Thúy mặt tái nhợt, sau đó tự sa ngã: “Đúng đúng đúng, nhà chúng ta vô dụng, cho nên ngươi mới bạc tình bạc nghĩa...”
“Ta không phải ý này.” Trần Húc môi khô nứt, yết hầu cũng có chút đau, bất quá hắn vẫn nhẫn nại tính tình giải thích: “Ta chỉ là không muốn cho nàng phải sống khổ sở, có Tôn Tú Tú chịu khổ là đủ rồi, nàng chú định là muốn theo ta hưởng phúc, chờ ta công thành danh toại là lúc, ta chắc chắn hưu Tôn Tú Tú cưới nàng làm vợ.”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Điền Thúy Thúy sáng hơn vài phần: “Lời này thật sự?”
“Nếu là giả dối, bị trời đánh!”
Điền Thúy Thúy lập tức bịt miệng Trần Húc, nàng thâm tình chân thành nhìn hắn: “Húc ca ca, không cần thề, ta tin ngươi.”
Khóe miệng Phương Hòe giật giật, Điền Thúy Thúy này cũng quá dễ lừa đi, người nam nhân này hôm nay vì vinh hoa phú quý vứt bỏ ngươi, cưới người khác, đứng núi này trông núi nọ, đầu cơ trục lợi, hoàn toàn không đáng để gửi gắm cả đời nha.
Chỉ là đáng thương cô nương Tôn gia, cũng không biết nàng có biết Trần Húc làm người thế nào không.
Hai người phía dưới còn đang tâm sự, Trần Húc lại nói không ít lời buồn nôn, trong lòng khinh thường muốn lộn cả trời, quả nhiên, nữ nhân chỉ có lúc ở trên giường là đáng yêu nhất.
“Húc ca ca, ngươi có biết không ta gần đây hoảng loạn đến mức nào, ta sợ quá ngươi sẽ yêu tiểu thư Tôn gia.”
“Sẽ không, đời này chí ái của ta chỉ có mình nàng.” Trần Húc thâm tình nói.
Điền Thúy Thúy chỉ cảm thấy trong lòng giống thấm mật, ngọt không thể tả.
“Bây giờ mới bắt đầu hoảng loạn, trước kia ta cùng Phương Hòe đính hôn lúc đó sao ngươi không hoảng loạn?”
Điền Thúy Thúy cười nhạo, trong giọng nói tràn đầy coi thường: “Làm sao có thể giống nhau, Phương Hòe lớn lên như vậy, trong thôn bệnh ghẻ lở đều coi thường hắn, so với hắn quả thực là tự hạ thân phận.”
Nhưng tiểu thư Tôn gia không giống, tiểu thư Tôn gia là tiểu thư thiên kim của trấn trên, nàng trước kia đi trấn trên họp chợ có gặp qua tiểu thư thiên kim dạo phố, các nàng ăn mặc đẹp, lớn lên cũng đẹp, dù sao không phải cô nương trong thôn bình thường có thể sánh được.
Điền Thúy Thúy là xuân hoa của thôn Điền Táo, trước mặt tiểu thư Tôn gia có chút tự ti mơ hồ, nhưng trước mặt Phương Hòe, nàng lại có được sự tự tin không gì sánh bằng.
“Cũng không biết cái họ Triệu kia rốt cuộc coi trọng hắn cái gì, chẳng lẽ là mắt mù sao?”
Nghe Điền Thúy Thúy nhắc tới Triệu Vân Xuyên, trong mắt Trần Húc hiện lên một tia tối tăm, giọng hắn cũng mang theo một tia hàn ý: “Ngươi cảm thấy Phương Hòe không xứng với cái họ Triệu kia?”