Làm sao Rain có thể tự an ủi mình? Khi hóa ra người mà cậu ngưỡng mộ, biết ơn lại là người đã làm cậu phát điên khi cô gái cậu theo đuổi không để ý gì đến cậu, mà chỉ quan tâm anh ta. Cậu nên ghét anh ta hay nên biết ơn đây, trời ạ! Sự lựa chọn này làm cậu điên hết cả đầu. Nhưng với thực tế là cha và mẹ đã dạy dỗ cậu rất tốt, cậu mắc nợ và cậu cần trả nợ.
Vì vậy, lời ‘cám ơn’ dù sao cũng phải nói...
Cậu bé lại liếc nhìn về hướng ai đó.
Đột ngột, cậu giật mình thầm cầu khấn.
‘Làm ơn, đừng quay đầu lại và nhìn vào mắt tôi!’
Liệu người đó có đang nhìn lại chiếc bàn này không? Và khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thêm lần nữa, cậu lại bắt gặp ánh mắt sắc bén đó đến lần thứ ba. Người nào đó tự cho mình là tốt tính trong quan hệ đối nhân xử thế, bây giờ chỉ có thể cúi mặt xuống mà không giao lưu thêm với ai khác.
Cậu có thể chấp nhận là bản thân đang trốn tránh nó vì...Cậu rất xấu hổ!
Cuối cùng Rain cũng không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình với người trên chiếc mô tô phân khối lớn như cậu nghĩ, bởi khi cậu gom hết can đảm tiến về phía anh ấy, thì lại có người đến bắt chuyện với P'Phayu và quan trọng hơn, cô bạn học cùng lớp đã biến thành một tắc kè, bám dính vào P’Phayu. Vì vậy, không biết làm thế nào để ‘can đảm’ của cậu quay lại lần nữa, khi thấy cô bạn cùng lớp đang ngồi rất gần và đang cọ xát bộ ngực của mình vào cánh tay của anh ta như vậy, cậu chỉ có thể lén lút trợn mắt.
Rain: "Ôi, chết tiệt! Anh ta không nhớ mình, tại sao mình phải cảm ơn anh ta? Tốt hơn là về nhà."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT