Chương 2: Thật oan uổng
Đào Trĩ thề, cậu thật sự không làm chuyện đó.
Nếu cậu mà có ý định đi sỉ nhục ai, thì đã chẳng bị Phó Tranh mắng cho một trận suốt dọc đường rồi… Tính tình Phó Tranh thật sự nóng nảy, cứ châm chọc mỉa mai, nói năng kiểu nửa vời như đang móc mỉa. Mỗi lần như vậy, cậu bị nói đến mức không dám ngẩng đầu, cảm giác đó đúng là không dễ chịu gì.
Lúc đó, sự việc thật ra là thế này: vì can ngăn và còn đang do dự, cậu bị Phó Tranh mất kiên nhẫn kéo từ phía sau ra rồi đẩy một cái về phía trước, suýt nữa thì té ngã.
Nhưng cuối cùng vẫn đứng vững.
Cắn răng giữ vững tinh thần, cậu đành làm theo lời Phó Tranh, ưỡn ngực ra cho có khí thế, cố giữ thể diện cho đối phương, tận tâm tận lực đóng vai chó săn, cuối cùng cũng nói ra được câu kia:
**"Đây là kết cục của kẻ dám trêu vào Phó thiếu nhà bọn tao!"**
…Sau đó, người bên kia càng thêm kích động, hỏi Phó Tranh có ý gì, sao lại sai một thằng hề đến để làm nhục anh ta!
Lúc đó Đào Trĩ: “???”
Còn bây giờ thì: “……”
Nếu mà thế cũng được xem là “làm nhục” người ta, thì Đào Trĩ cảm thấy mình thật sự quá oan.
Cậu mím môi, cầm điện thoại của Phó Tranh, vẻ mặt vô cùng vô tội, trong lòng còn muốn giải thích một chút cho rõ ràng.
Nhưng cậu đâu có biết mật khẩu điện thoại của Phó Tranh.
—— Mà thật ra, kể cả có biết, cậu cũng sẽ không tự tiện động vào đồ của người khác, như thế là rất mất lịch sự.
Thế nên đành chịu thôi. Đào Trĩ bĩu môi, đặt lại điện thoại vào ba lô của Phó Tranh.
Dù gì thì cậu cũng không biết Phó Tranh đang ở phòng tập quyền anh nào, cũng chẳng có cách nào đưa tận tay được.
Thôi thì cứ tạm thế đã.
Hy vọng Phó Tranh có chút lương tâm mà tự mình giải thích giùm cậu.
Sau khi cất điện thoại xong, Đào Trĩ rời khỏi ký túc xá.
---
Thời gian còn lại trong ngày hôm đó, cậu ở lại thư viện.
Mười tám năm qua, cuộc sống của Đào Trĩ trôi qua rất đơn giản – ngoài học hành thì chỉ chăm lo việc nhà, là một người thật thà, ngoan ngoãn, chưa từng có kinh nghiệm làm đàn em chó săn cho ai bao giờ.
Nhưng không còn cách nào khác – Phó Tranh đã yêu cầu thì cậu phải cố mà làm cho được.
Chỉ còn cách học hỏi từ các tiểu thuyết mạng thôi.
Nguyên một buổi chiều, Đào Trĩ đọc gần ba chục bộ tiểu thuyết thể loại “vả mặt sảng văn”, đến nỗi quên cả ăn trưa.
Tất nhiên là cậu không đọc hết cả ba chục bộ, chỉ chọn ra mấy đoạn có tình tiết nhân vật phản diện làm càn, dẫn theo đàn em bắt nạt nam chính để xem.
Xem nhiều rồi, Đào Trĩ cảm thấy mình cũng đã học được kha khá.
Tuy chưa đến mức thần sầu, nhưng ít ra cậu nghĩ mình sẽ không khiến Phó Tranh phải mất mặt nữa.
Sau khi hấp thụ đủ tri thức, trước 6 giờ chiều, Đào Trĩ đóng sách lại, rời khỏi thư viện.
Trên đường trở về, cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ em gái.
“Anh! Anh!” Vừa bắt máy, giọng nói phấn khích của cô em gái vang lên từ đầu dây bên kia:
**“Sao anh chuyển cho em nhiều tiền thế hả!”**
**“Anh phát tài rồi à?!”**
Đào Trĩ chớp mắt mấy cái.
Cũng không đến mức gọi là phát tài, nhưng sau khi làm đàn em cho Phó Tranh, quả thật trên đầu cậu như được ánh sáng rọi xuống, dư dả hẳn ra.
Phó Tranh tuy tính cách không tốt, nhưng lại cực kỳ hào phóng. Nhờ số tiền nhận được từ cậu ta, Đào Trĩ đã gửi 3.000 tệ cho em gái, lại gửi thêm 3.000 về cho gia đình, phần còn lại giữ lại làm chi phí sinh hoạt cá nhân.
“Ba nghìn tệ này là phí học bồi dưỡng tăng cường cho em, lần trước cô chủ nhiệm lớp có nói đến trong nhóm.” Sau khi giải quyết xong chuyện của em gái, Đào Trĩ rất vui, nói chuyện với vẻ mặt rạng rỡ: “Tiền sinh hoạt thì đợi thêm một chút anh chuyển sau, giờ trong tay còn ít tiền không?”
“Còn, anh à…” Em gái bên kia ngập ngừng.
Tuy thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý trước. Sau đó như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên giọng cô cao vút: “Nhưng mà cô Trương có nói là tham gia lớp tăng cường là tự nguyện! Không nhất thiết phải học đâu! Anh à, anh đột nhiên gửi cho em nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ đang liều mạng đi làm thêm, vắt kiệt bản thân hả?! Em không học lớp tăng cường nữa đâu!”
“Anh đừng để bản thân mệt đến suy sụp, anh vẫn đang đi học mà!”
“…” Giọng em gái quá lớn, Đào Trĩ phải đưa điện thoại ra xa một chút.
“Anh không có mà.” Cậu đáp: “Anh không có đi làm thêm.”
“Vậy anh lấy đâu ra lắm tiền như vậy?!” Em gái không tin, lớn tiếng chất vấn.
“Bạn cùng phòng cho đó.” Biết không giấu được, Đào Trĩ đành khai thật: “Ký túc xá tụi anh mới chuyển đến một người bạn cùng phòng, nhà rất giàu… Nhưng hình như chưa quen ở ký túc xá nên nhờ anh giúp đỡ việc sinh hoạt, kiểu như giặt quần áo, nhận chuyển phát… linh tinh.”
“Anh giúp cậu ta thì được trả lương.”
“Hả?” Nghe nửa đoạn đầu, em gái cứ tưởng anh mình bị bắt nạt, còn định xắn tay áo lên, ai ngờ câu sau lại khiến cô đơ người tại chỗ.
Đơ đến phát ngốc, mãi một lúc sau mới phản ứng lại: “Cho… cho anh tiền á?”
Lại còn có người như vậy thật sao?
“Ừ.” Đào Trĩ cũng thấy khó tin, nhưng đồng thời lại rất cảm thấy mình may mắn: “Cậu ấy ra tay rất hào phóng.”
“Trước kia đúng là anh có đi làm thêm bên ngoài, nhưng giờ thì không cần nữa.”
Chỉ cần nghe theo lời Phó Tranh là được.
Dù lời cậu ta nghe rất chói tai.
Đào Trĩ âm thầm than thở trong lòng.
Em gái: “…”
Cô gãi đầu.
Một lúc lâu cũng chẳng biết phải nói gì, mãi sau mới lắp bắp hỏi: “Vậy… vậy cậu ta có bắt nạt anh không?”
“Không có đâu, người ta tốt lắm.” Đào Trĩ suy nghĩ một lát, hồi tưởng dáng vẻ hào phóng phát tiền của Phó Tranh, đánh giá rất có trọng tâm.
Bất mãn sáng nay cũng vì thế mà tiêu tan.
Giờ cậu lại thấy Phó Tranh cũng không tệ lắm.
Là kiểu người có tiền mà chịu chi.
Dù tính cách có hơi xấu.
“Vậy à…” Em gái cũng dần bình tĩnh lại.
Nói thật thì nếu người khác kể với cô chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng đây là anh cô nói mà.
Anh cô chưa bao giờ nói dối…
“Được rồi.” Coi như anh thật sự may mắn gặp được người tốt, cô lấy lại tinh thần: “Chỉ cần người ta không bắt nạt anh là được. Dù gì thì anh cũng ở ngoài học hành một mình, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, đừng cố gắng quá sức, biết chưa?”
“Cũng đừng gửi cho em nhiều tiền như vậy nữa, phải ăn uống đầy đủ đấy!”
“Biết rồi mà.” Giọng điệu trưởng thành của cô em gái khiến Đào Trĩ vừa tức cười vừa thấy ấm lòng.
Cậu ngoan ngoãn đồng ý.
“Ừ ừ ừ, vậy nhé, em phải đi học tiết tự học buổi tối rồi, bye bye!”
“Bye.”
Điện thoại ngắt, Đào Trĩ nhìn giao diện điện thoại đã tắt màn hình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Ít nhất thì chuyện của em gái đã giải quyết xong.
Nói cách khác, sự xuất hiện của Phó Tranh đã giúp cậu giải quyết được 80% phiền phức trong cuộc sống.
… Còn lại 20% là do cậu bị tính tình tệ của Phó Tranh hành cho mệt mỏi —
Không được, không được.
Sao có thể ở trong lòng dám nghĩ xấu về Thần Tài của mình như vậy chứ? Phó Tranh là người tốt!
Đào Trĩ ra sức lắc đầu, xua tan suy nghĩ đại nghịch bất đạo kia, độ trung thành với Phó Tranh lại +1, +1, +1!
Cậu quyết định, cho dù hôm nay Phó Tranh lại đưa ra yêu cầu quá đáng, cậu cũng sẽ không than vãn trong lòng, mà sẽ tràn đầy nhiệt tình, vô điều kiện đáp ứng mọi yêu cầu của vị kim chủ này!
Nhất định là vậy ——!
–
Mang theo cảm xúc biết ơn với “kim chủ lão bản”, Đào Trĩ vui vẻ trở lại ký túc xá.
Cần phải đối xử với Phó Tranh nhiệt tình hơn một chút, không nên tranh cãi gì hết, Phó Tranh là Thần Tài, là kim chủ của cậu ——
Vừa đi vừa ôn lại những điểm cần chú ý, thế nhưng khi vừa đến cửa phòng, Đào Trĩ đang chuẩn bị mở cửa thì bên trong bỗng nhiên vang lên một tiếng “Rầm!” thật to, khiến cậu giật mình đờ cả người.
Gì vậy trời?
Trong phòng có đánh nhau à? Ai đánh ai?
Đào Trĩ há hốc miệng, đứng sững ở cửa một lúc lâu, tim cũng bắt đầu đập thình thịch.
Đang lúc do dự không biết có nên vào xem hay không thì cánh cửa ký túc xá đối diện mở ra, một nam sinh thò đầu ra tò mò hỏi: “Ủa, động tĩnh to quá vậy, xảy ra chuyện gì thế?”
“… Tớ cũng không biết.” Đào Trĩ thành thật trả lời.
“Vậy cậu có chìa khoá không? Nghe như trong phòng đang đánh nhau ấy. Có cần báo bảo vệ tới không?” Nam sinh nói.
“?!”
Không được!
Đánh nhau trong trường là sẽ bị xử phạt!
“Chắc không sao đâu, chắc chỉ là vô tình làm rơi cái gì thôi.” Đào Trĩ không giỏi nói dối, cố gắng giấu giếm giúp Phó Tranh mà nói năng lắp bắp, sơ hở đầy chỗ.
Nam sinh đối diện khẽ nhướng mày.
Đào Trĩ cắn răng, nói tiếp: “Không sao đâu, tớ có chìa khóa, để tớ vào xem thử là được.”
Nói xong, cậu hiếm khi tỏ ra không lễ phép, đẩy nhẹ nam sinh kia qua một bên, đóng cửa phòng đối diện lại, rồi quay về cửa ký túc xá của mình.
Hít sâu một hơi, Đào Trĩ tra chìa khóa vào ổ —— cảnh tượng bên trong khiến cậu sững sờ.
Thậm chí còn khiến cậu hoảng hốt hơn cả cảnh đánh nhau!
Trước khi mở cửa, Đào Trĩ nghĩ nếu thực sự có đánh nhau thì chắc chỉ có Phó Tranh đánh người ta, không ngờ mở cửa ra lại thấy Phó Tranh bị đánh gục dưới đất!
Đồng tử của Đào Trĩ co rút dữ dội!
Giờ phút này, kim chủ của cậu, Thần Tài của cậu, ông chủ của cậu, đang bị người khác dẫm mạnh xuống đất.
Một đôi giày da đen tuyền, lạnh lẽo và sang trọng, đạp lên lưng Phó Tranh, ánh lên một luồng khí lạnh như cắt da.
“Phó Tranh, em cũng khá lắm đấy. Một sinh viên đại học, dắt người đến tận trường cấp ba, lại còn đi bắt nạt học sinh cấp ba.”
Giọng người đàn ông lạnh lẽo, dù đang là tháng mười cũng khiến người ta thấy rét đến tận xương.
Cửa sau lưng Đào Trĩ cũng run lên bần bật theo.
“Phó Tư Hoành, anh nói cho rõ ràng đi.” Phó Tranh không cam lòng, nghiến răng giãy giụa định đứng dậy: “Là cậu ta chọc trước ——”
“Câm miệng, đừng nói lý với tôi, tôi không muốn nghe.” Người đàn ông ngắt lời cậu ta.
Hơn nữa, theo động tác giãy giụa của Phó Tranh, chân giày đè càng mạnh hơn.
Phó Tranh bị ép chặt xuống sàn, đầu cũng không thể ngẩng lên nổi.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để nói với em một chuyện. Tôi mặc kệ em có mâu thuẫn với ai, nếu còn có người nào dám đến méc tôi nữa, thì em cút ngay.”
“‘Cút’ ở đây nghĩa là, nếu tôi còn thấy dễ chịu, thì em rời khỏi đất nước này.”
“Nếu tôi thấy khó chịu, thì cho em nghỉ học nửa năm hay một năm, rồi ném em đến cái xó xỉnh nông thôn nào đó, cũng chỉ là một câu nói của tôi thôi.”
Nói rồi, người đàn ông cúi xuống, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên mặt Phó Tranh: “Hiểu chưa?”
Phó Tranh mặt mày đầy uất ức, trong mắt không giấu được hận ý.
“… Hiểu rồi.” Không cam lòng, nhưng vẫn cắn răng, từng từ một mà đáp lời.
Đào Trĩ ngây người tại chỗ.
Đầu óc cậu trống rỗng, nhưng giờ phút này vẫn rất chuyên nghiệp mà nghĩ, thì ra Phó Tranh muốn cậu làm ra mấy hành động kiểu như vậy, đúng là… rất nhục nhã người khác thật…
“Còn nữa, cái cậu tùy tùng nhỏ kia.” Người đàn ông cảnh cáo Phó Tranh xong thì ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Nam sinh đứng đó, mặt tái nhợt, vẫn không nhúc nhích.
Cậu đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức hồn vía tan rã, chỉ ngây người đứng nhìn, chẳng phản ứng được gì.
Chỉ đến khi ánh mắt của Phó Tư Hoành dừng lại trên người cậu, cậu mới bối rối nhìn lại.
Bị dọa đến suýt chết, vậy mà vẫn cố rụt rè bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa, đứng dựa vào tường, cố hết sức thu nhỏ sự hiện diện của mình.
Gan thì nhỏ.
… Mà trông cũng rất nhút nhát.
Khuôn mặt non nớt, ngũ quan tinh xảo, mái tóc đen mềm rũ xuống trán, phối hợp với động tác cúi đầu càng khiến người ta thấy cậu ngoan ngoãn đến lạ.
Là kiểu người chỉ cần liếc một cái là khiến người khác cảm thấy trong sạch, đơn thuần và chất phác.
Sau khi bước vào, cậu cúi đầu chẳng dám ngẩng lên, nhưng lại không nhịn được mà thẳng lưng, cổ cũng cứng đờ lại.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ sau gáy xuống.
Theo đường cong cổ lăn xuống dưới, chìm hẳn vào hõm xương quai xanh.
…
Thật trắng.
Làn da trắng đến chói mắt.
Ngay cả mồ hôi cũng như phát sáng.