Sau khi Vân Nguyệt Nga rời đi, ánh mắt u ám của Tào An Học lập tức chuyển sang Thanh Nhiên.
Bị ánh nhìn ấy đè nặng, toàn thân Thanh Nhiên khẽ run lên. Nàng lập tức quỳ sụp xuống đất, cúi đầu, giọng run rẩy:
— “Nghĩa… nghĩa phụ…”
— “Tiện nhân này!”
Một chưởng của Tào An Học vung xuống, trực tiếp đánh nàng lùi lại mấy bước, khóe miệng tràn máu.
Hắn sải bước tiến đến, gằn giọng:
— “Biết rõ sau lưng Vân Niệm là Vân gia, sao ngươi không chọn mấy kẻ vô danh không có chỗ dựa để hạ thủ? Gần đây lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!”
Thanh Nhiên lảo đảo đứng dậy, rồi lại dập đầu liên tục, nghẹn ngào:
— “Nghĩa phụ, ta biết sai rồi, xin người tha mạng!”
Tào An Học trừng mắt nhìn nàng, lát sau ngồi xuống, bóp cằm Thanh Nhiên bắt ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh băng lướt qua từng nét mặt nàng:
— “Phải lập tức bịt miệng Vân Nguyệt Nga. Nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, bản tọa sẽ để ngươi nếm thử mùi vị mà Lý Như từng phải chịu!”
Nghe đến đây, sắc mặt Thanh Nhiên lập tức tái nhợt.
Tào An Học hừ lạnh, hất tay ra, phẩy áo quay người rời đi:
— “Còn không mau cút?”
Nghe vậy, Thanh Nhiên hoảng loạn bò dậy, cuống cuồng rời khỏi phủ đệ.
**
Tại Tông Vụ Điện, khi đệ tử giao ra những bản chữ viết mà Vân Niệm từng để lại, Vân Nguyệt Nga cẩn thận đối chiếu từng nét chữ, sắc mặt dần trở nên trầm trọng.
Hai bản bút tích, nét chữ rõ ràng xuất phát từ cùng một người.
Bàn tay nàng vô thức siết chặt mảnh giấy trong tay.
— “Vân Niệm… Vì sao ngươi lại làm ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ... là ta đã nhìn lầm ngươi rồi sao?”
Thế nhưng hiện tại nàng ở đâu?