Ký ức kiếp trước cứ hiện lên từng đoạn rõ ràng trong đầu. Mà hiện tại, nàng chỉ là một mình ngồi bên bờ biển, sau lưng sẽ không còn ai đánh lén nữa. Cảm giác này khiến nàng thấy không chân thực, trong lòng thậm chí còn dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ—muốn nhảy xuống biển, xem thử dưới đáy có phải đang chôn một lão bà tóc bạc kia, người giống hệt nàng của kiếp trước…
Nhưng cuối cùng, Vân Niệm vẫn không dám. Nàng sợ, nếu thực sự nhảy xuống, mọi thứ hiện tại sẽ tan biến như bọt nước, đưa nàng quay lại địa ngục đời trước. Cho dù trọng sinh có vẻ hoang đường, thì chỉ cần còn được sống thêm một ngày, nàng vẫn tình nguyện tin rằng mình đang sống thật.
Nàng ngồi bên Vô Nhai Hải ba ngày. Cuối cùng, một tiếng rao hàng ồn ào kéo nàng về hiện tại.
**
Tại Linh Thú Phong của Tử Tiêu Tông, Sở Mộ vừa mới thay hai viên quang thạch trong căn nhà gỗ nhỏ. Trước mặt là một bàn đồ ăn được chuẩn bị cẩn thận, hắn ngồi đó, lặng lẽ nhìn viên châu hoa đỏ thẫm trong tay.
Rõ ràng đã hẹn gặp ngày mai, vậy mà nay đã mười ngày... nàng vẫn chưa đến.
Thực ra, từ lâu rồi, mỗi lần ra chợ mua nguyên liệu, ánh mắt Sở Mộ đều vô thức dừng lại trên châu hoa ấy. Ban đầu hắn chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy rất giống nàng—tươi tắn, rực rỡ, sống động.
Chờ đến lúc trăng treo cao, hắn mới chấp nhận sự thật: hôm nay nàng cũng sẽ không đến. Sở Mộ cẩn thận đặt châu hoa vào hộp ngọc, rồi nhẹ nhàng đóng lại.
**
“Đạo gia ta bán đây chính là thần hoa! Chỉ cần cung phụng tử tế, tưới nước mỗi ngày ba lần, bảy ngày sau chắc chắn tâm tưởng sự thành! Chỉ ba viên trung phẩm linh thạch, thế mà còn chê đắt?!”
Vân Niệm vốn không định quan tâm, nhưng tiếng rao quá lớn khiến nàng không khỏi quay đầu nhìn. Từ xa, nàng thấy một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào vàng đang giơ cao chậu hoa, tâng bốc không ngớt. Trước mặt hắn là hai nữ phàm nhân ánh mắt đầy hào hứng.
Ngay phía sau gã đạo sĩ lừa đảo, một bóng người quen thuộc đập vào mắt nàng.