Lời nàng như dao cắt, khiến Thanh Nhiên chấn động. Chẳng lẽ... nàng thật sự thấy được gì đêm đó?
Nghĩ đến đây, trán Thanh Nhiên bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Toàn bộ quá trình tranh luận vừa rồi, mọi người đều nghe rõ ràng. Chỉ cần suy xét một chút, liền có thể nhận ra lời của Thanh Nhiên có nhiều sơ hở. Nhưng ai cũng hiểu, ở Phù Cầm Phong, phong chủ mới là người có quyền quyết định. Nếu Thanh Nhiên làm gì, sau lưng nhất định có phong chủ hậu thuẫn — chẳng ai dám lên tiếng.
Thanh Nhiên vốn tưởng hôm nay sẽ kéo được Vân Niệm xuống ngựa, lại bị phản đòn, nên càng thêm liều lĩnh:
“Đừng có ở đây gây rối! Ai đúng ai sai, cứ lên gặp phong chủ thì rõ!”
Thái độ của đám đông khiến Vân Niệm hiểu rõ lần này mình khó tránh khỏi bị kéo đi. Nàng chớp mắt, rồi nhàn nhạt nói:
“Nhớ kỹ việc ngươi làm hôm nay. Sau này đừng hối hận.”
Dù giọng nói nàng nhẹ nhàng, không hề có chút tức giận, nhưng lời nói kia lại khiến Thanh Nhiên run lên. Một nỗi bất an len lỏi trong lòng nàng. Cố nén lại, nàng hét lên:
“Sắp chết tới nơi mà còn ngạo mạn như vậy!”
**
Tại chợ, Sở Mộ đã bỏ y phục đệ tử Tử Tiêu Tông, khoác lên người bộ thường phục. Hắn đang đứng trước một quầy hàng bán trang sức nữ tử, tay cầm một đôi châu hoa đỏ thắm, môi khẽ nhếch, càng nhìn càng thấy vừa ý.
“Cho ta lấy đôi châu hoa này, bao nhiêu linh thạch?” – Hắn ngẩng đầu hỏi chủ quán.
Phù Cầm Phong – nơi phong chủ Tào An Học đang tọa trấn.
Khi đoàn người rầm rộ kéo đến, chỉ nghe Thanh Nhiên thuật lại một phía câu chuyện, Tào An Học đã lập tức kết tội:
“Vân Niệm, ngươi có nhận tội không?”
Giọng y thiếu kiên nhẫn, như thể chỉ muốn nhanh chóng xử lý cho xong.
Vân Niệm bình tĩnh đáp:
“Chứng cứ đâu?”
“Chứng cứ?” – Thanh Nhiên vội nói – “Ngươi ngày nào cũng ở Dịch Tuyền, còn thi thể Lý Như cũng được tìm thấy ở đó. Đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất!”
“Thế đó không phải là chứng cứ.” – Vân Niệm chuyển mắt nhìn Thanh Nhiên – “Ngươi thấy ta giết người chưa? Hay có vật gì chứng minh ta làm việc đó?”
“Cái đó... cái đó không quan trọng!” – Thanh Nhiên ấp úng.
Vân Niệm khẽ cười:
“Vậy thì nghiệm thi đi. Nếu chỉ bằng lời nói suông đã có thể định tội người khác, thì danh môn chính phái thật nực cười đến thế sao?”
“Lớn mật!” – Tào An Học quát lớn – “Không chỉ giết người, còn dám bôi nhọ Tử Tiêu Tông! Người đâu! Truyền lệnh cho Tông Vụ Điện, xóa tên Vân Niệm khỏi danh sách đệ tử, lập tức trục xuất khỏi Tông môn!”
Tào An Học nóng lòng kết án, không hề nhắc đến việc đưa vụ việc cho Chấp Pháp Đường xử lý như quy định. Hắn hiểu rõ, nếu việc bắt đầu điều tra, rất có thể sẽ lần ra manh mối liên quan tới hắn. Trục xuất Vân Niệm sớm một chút không những bịt đầu mối, còn có thể dẹp yên người nhà Lý Như, tránh cho mọi chuyện vỡ lở.