Trong phòng bếp, Ngụy Thành nhìn mớ hỗn độn dưới đất, nhẹ nhàng đặt bức họa chân dung Vân Niệm sang một bên, sau đó bắt đầu dọn dẹp.

“A Oánh... ngươi rốt cuộc đã đi đâu...” – hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn. Trong ánh mắt mơ hồ ánh lên tia sáng long lanh như ngấn lệ, thế nhưng khóe môi lại khẽ cong, như thể đang cố gắng mỉm cười.

“Ta đã vẽ trang dung cho tiểu tiên tử kia rồi... Ngươi không phải từng nói, muốn biết nàng trông như thế nào sao? Đợi ngươi trở về, liền có thể nhìn thấy. A Oánh... ngươi mau trở lại đi...”

 


 

Ngay lúc ấy, một luồng yêu khí quen thuộc đột ngột tràn đến. Nhưng khác với mọi lần trước, lần này luồng yêu khí không hề bị khắc chế, mà là cuồn cuộn tuôn ra, toàn bộ yêu lực Trúc Cơ hậu kỳ đều bị phóng thích không chút che giấu, rõ ràng là đang cố ý dẫn dụ người khác ra ngoài.

Bàn tay đang cầm chén của Ngụy Thành khẽ run lên, đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.

Toàn bộ khách điếm Nguyên Mộc lập tức cảm nhận được dị biến. Chỉ trong chưa đầy nửa khắc, tất cả mọi người đã tề tựu trước cửa khách điếm.

Giữa làn yêu khí dày đặc, một nữ tử vận bạch y đứng sừng sững. Thân thể nàng đã hóa thành hình người, dung mạo hiện tại mang vài phần tương tự với vị đại yêu Kim Đan kỳ mà họ từng chạm mặt trước đây.

Ngay khi thấy rõ gương mặt ấy, con ngươi của Quân Dục Chỉ lập tức co rút lại.

 


 

Vân Niệm lúc này đã thu dọn xong mọi thứ, đang chuẩn bị rời đi thì biến cố kia bất ngờ xảy ra.

Ngụy Thành lao vội ra ngoài. Khi ánh mắt chạm đến bóng người đang đứng phía trước, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.

“A Oánh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play